Cô không dám gọi “ông Diệp, ông Lý” thẳng như Cố Húc, mà cung kính, ngoan ngoãn chào hỏi có kính ngữ: “Tiền bối Diệp, tiền bối Lý.”
Cô như thế, khiến các tiền bối nhìn rất có thiện cảm.
Bọn họ biết Cố Húc đang yêu. Nãy lúc hai người chưa đến, mấy ông già bọn họ còn túm lại thảo luận. Giờ gặp người thật… phấn điêu ngọc trác, ngoan ngoãn, đôi mắt trong veo, vừa nhìn là thấy đây không phải người dễ nổi lòng tham, sinh tâm tư khác.
Họ toàn người đã lên chức ông nội, ông ngoại.
Gặp Nguyễn Tinh Trầm cũng coi cô như cháu gái mình. Chào hỏi xong, ông Diệp bảo: “Tiểu Cố từng nhắc đến cháu với bác rồi. Không ngờ cháu lại giống búp bê thấy này. Được, được! Xinh đẹp, diễn xuất ổn, là một hạt giống tốt!”
Nguyễn Tinh Trầm không ngờ Cố Húc từng nhắc đến mình với các ông, kinh ngạc quay đầu.
“Do lần trước đi Pháp đấy. Lúc đó gọi điện thoại cho em, các tiền bối có hỏi thăm, anh đâu dám nói dối.” Cố Húc mỉm cười, giải thích với cô.
Hóa ra là vì lần trước.
Nghĩ đến lần trước mình hàn huyên với Cố Húc rõ lâu, để cho các vị tiền bối đứng cạnh đó phải chờ, Nguyễn Tinh Trầm hơi ngượng. Cô không phải người biết ăn nói và cũng không phải người nói nhiều, cho nên rơi vào trường hợp được các tiền bối thay nhau khen ngợi, cô càng không biết phải xử lý ra sao.
Các tiền bối trong giới toàn người sõi đời, so với các hậu bối hay nói lời nịnh bợ hoa mỹ, bọn họ thích những đứa trẻ ngoan ngoãn như Nguyễn Tinh Trầm hơn.
Ít nói, diễn xuất tốt, lại ngoan.
Vài vị tiền bối ban đầu vì nể mặt Cố Húc nên đến, sau một hồi trò chuyện, thành ra thật sự có thiện cảm với hậu bối Nguyễn Tinh Trầm.
Nói chuyện được một lúc, vài người qua đây chào hỏi đám người ông Diệp. Vừa rồi Nguyễn Tinh Trầm uống nước hơi nhiều, nên nhỏ giọng nói với Cố Húc: “Em đi vệ sinh chút.”
Cố Húc lo cô không biết nhà vệ sinh ở đâu, hỏi: “Muốn anh đi cùng em không?”
“Không cần…” Nguyễn Tinh Trầm xấu hổ. Cô đâu phải trẻ con, với cả chỗ này không ít người muốn chào hỏi Cố Húc đâu: “Em đi hỏi nhân viên phục vụ.”
“Được, có chuyện gì thì bảo anh.”
Cố Húc xoa đầu Nguyễn Tinh Trầm, sau đó thả cô đi.
Nguyễn Tinh Trầm đi rồi, nét dịu dàng, tươi cười trên mặt Nguyễn Tinh Trầm cũng thu liễm hơn, khi nói chuyện với người khác, anh lại trở về với dáng vẻ tùy hứng thường ngày, một ảnh đế Cố phóng khoáng trong lời lẽ.
**
Sau khi hỏi nhân viên phục vụ, Nguyễn Tinh Trầm ngoặt một phát là đến nhà vệ sinh.
Lúc vào, bên trong không có ai. Đến khi trở ra, ở đây nhiều thêm một người, ảnh hậu Giang Thanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-186-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]
Giang Thanh cầm theo túi đựng đồ trang điểm, đứng ở chỗ bồn rửa tay, trông có vẻ như đang dặm lại lớp trang điểm, thấy Nguyễn Tinh Trầm, cười gọi: “Tinh Trầm, em cũng ở đây à?”
Nguyễn Tinh Trầm rất có thiện cảm với Giang Thanh, gặp người cũng cười, khách sáo nói: “Chị Giang.” Cô rửa tay, lau vào giấy khô xong, đang định nói tạm biệt với Giang Thanh thì cô ta quay đầu, dịu dàng cất tiếng: “Tinh Trầm này, em và Cố Húc, đang yêu nhau đúng không?”
Nguyễn Tinh Trầm ngừng rửa tay.
Tuy cô và Cố Húc chưa chính thức công khai với bên ngoài nhưng hôm nay cùng nhau đến dự buổi từ thiện, để lọt tin tức ra ngoài, coi như đã chứng thực những gì mà mọi người bàn tán xôn xao trên weibo. Mặc dù trong lòng còn xíu xiu ngượng ngùng, cơ mà không đến mức vào lúc này cũng phải phủ nhận.
Cô thoải mái nghiêng đầu nhìn Giang Thanh, gật đầu, dịu dàng nói: “Đúng là bọn em đang yêu nhau.”
Nghe vậy, Giang Thanh lập tức dừng dặm phấn. Tuy nhiên nét mặt không thay đổi, vẫn là dáng vẻ ôn hòa thường ngày. Cô ta bỏ đồ trang điểm vào túi, cười nói với Nguyễn Tinh Trầm: “Chúc mừng em nhé. Chắc em không biết đâu, Cố Húc là nam thần trong mắt của rất nhiều người trong ngành giải trí đấy.”
“Chưa kể trước kia, tính hiện tại thôi cũng đã có quá nhiều người thích cậu ấy rồi.”
“Có điều…”
Mê Truyện Dịch
Cô ta ngập ngừng, biểu lộ ra sự do dự trong lời nói.
“Có điều làm sao ạ?” Nguyễn Tinh Trầm không biết sao Giang Thanh tự dưng muốn nói lại thôi, đành hỏi.
“Có vài lời, đáng lẽ chị không nên nói, rơi vào tai người khác, có khi lại biến thành chị lắm miệng…” Giang Thanh nhìn Nguyễn Tinh Trầm, khẽ thở dài: “Nhưng em và chị cũng coi như chỗ quen biết cũ, sợ em chìm đắm quá sâu, chị vẫn không nhịn được muốn nói mấy câu.”
“Tinh Trầm, em biết Cố Húc có gia thế thế nào chứ?” Giang Thanh hỏi.
Nguyễn Tinh Trầm gật đầu.
Đương nhiên cô biết hoàn cảnh gia đình Cố Húc ra sao.
Trừ diễn xuất và địa vị trong giới ra, Cố Húc còn hay được người ta nhắc tới ở một khía cạnh nữa, đó chính là gia thế.
Nhà họ Cố.
Con rồng đứng đầu thành phố A.
Trải qua biết bao nhiêu thế hệ, bọn họ quả thật không phải gia đình giàu có bình thường.
Nhưng, Giang Thanh nói cái này với cô làm gì?
Cô nhẹ nhíu mày. Cơ mà không đợi cô kịp nói, Giang Thanh đã nói tiếp: “Địa vị của nhà họ Cố ở thành phố A xem như tương đương với hoàng đế thời cổ đại. Người có thể bước chân vào nhà họ Cố không phải đến từ gia đình quyền quý thì cũng thuộc hàng thư hương thế gia.”