Trước kia không quen Tinh Trầm, cô không có cảm giác gì.
Qua những lần tiếp xúc trong hai ngày nay, mới thấy Nguyễn Tinh Trầm rất tốt, lại dịu dàng, lương thiện. Sáng ra mọi người chưa dậy, cô ấy đã làm xong bữa sáng, quét tước dọn dẹp hết rồi.
Thường không tranh cơ hội xuất hiện trước camera, thậm chí còn nhường cho bọn họ thêm đất diễn.
Để bọn họ có cơ hội thể hiện nhiều hơn.
Cái này tuyệt đối không phải chuyện người ôm toan tính có thể làm. Nguyễn Tinh Trầm thật sự rất hiền, khác hẳn với vài nữ minh tinh đang nổi cô từng gặp trước đây.
Càng nghĩ càng thấy tiếc.
Ánh mắt Hứa Thu Thu không kìm được mà biểu hiện sự đáng tiếc ấy.
Nguyễn Tinh Trầm không biết Hứa Thu Thu đang nghĩ gì. Cô đang hồi tưởng lại những gì cô ấy vừa nói. Cô biết chứ! Biết rất nhiều là đằng khác. Phần lớn các Thái Dương đều là người tốt. Cũng biết nếu Cố Húc thật sự yêu đương, sẽ chẳng cần lo việc thoát fan quy mô lớn. Từ đầu đến cuối, chỉ mình cô lo được lo mất thôi.
Quay đầu nhìn ra phía ban công, cô thấy Cố Húc và Tô Tạ đang tựa vào ban công uống bia.
Hai người bọn họ đều rất đẹp trai. Đón gió ngược sáng, quả thật là cảnh đẹp ý vui. Chắc cảm nhận được có người đang nhìn mình, Cố Húc ngước mắt nhìn sang, thấy Nguyễn Tinh Trầm thì hơi nhướng mày, ý cười bên môi rõ ràng hơn.
Nguyễn Tinh Trầm đỏ mặt, vội chuyển tầm mắt.
…
Mê Truyện Dịch
“A.”
Nhìn biểu hiện của Nguyễn Tinh Trầm trong phòng khách, Cố Húc lắc đầu, bật cười một cách sung sướng.
“Vui thế à?” Tô Tạ tay cầm lon bia, nhướng mày, kinh ngạc liếc nhìn Cố Húc. Lúc này, Cố Húc chưa dịch chuyển ánh mắt, anh ta thuận thế nhìn theo thì bắt gặp Nguyễn Tinh Trầm… dựa theo phỏng đoán có sẵn, dứt khoát hỏi: “Khuy áo này, là người trong kia tặng đúng không?”
Chỗ bọn họ đứng không có camera cũng không có nhân viên công tác, cửa đóng, không lo bị người bên trong nghe thấy.
Cố Húc thôi nhìn, không giấu diếm, “ừm” nhẹ một tiếng, xem như thừa nhận.
Tô Tạ nghe thế cũng không lấy gì làm ngạc nhiên, cười nói: “Tôi biết ngay mà, sao cậu có thể ăn no rửng mỡ chạy tới chương trình.”
Hóa ra đến vì người đẹp.
Không hỏi vì sao không công khai, cũng không nói lan man chuyện khác, chỉ vỗ vai Cố Húc, cầm lon bia chạm lon với anh: “Cô gái này được đấy. Vợ tôi thường xuyên khen ngợi cô ấy trước mặt tôi, chờ có cơ hội, chúng ta tụ họp nhé.”
Nghe vậy, Cố Húc cười càng tươi hơn.
Anh gật đầu, quay lại ngắm nhìn bóng hình gầy nhỏ dưới ánh đèn, cười nhẹ: “Có cơ hội sẽ tụ họp.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-173-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]
**
Nửa đêm.
Homestay rơi vào yên ắng.
Nguyễn Tinh Trầm nằm trên giường không thể đi vào giấc ngủ. Bình An đã ngủ từ sớm, phát ra tiếng ngáy nho nhỏ, nghe như đang nói mớ vậy. Mắt nhìn giao diện di động, khung thoại giữa cô và Cố Húc dừng lại ở lời chúc ngủ ngon. Ngón tay lướt nhẹ trên màn hình, không biết Cố Húc ngủ chưa nhỉ?
Không muốn quấy rầy anh, cô đành đặt điện thoại sang bên cạnh.
Sau đó mở to mắt, nhìn trần nhà.
Chuyện hôm nay, cứ ngỡ như mơ.
Tối qua anh còn ở Pháp mà hôm nay đã xuất hiện trước mặt cô. Lúc ở phòng bếp, hai người suýt chút nữa không kiềm chế được mà hôn nhau. Tiếp đó là… Lê Tiếu xuất hiện ở bếp, phát hiện bọn họ đang ôm nhau.
Trở mình lần nữa, vẫn không ngủ được.
Cô ngồi dậy, bật đèn.
Có lẽ do máy sưởi làm không khí trong phòng hanh khô nên cô hơi khát. Nhìn qua cốc nước trên tủ đầu giường. Hết nước rồi.
Nguyễn Tinh Trầm do dự một lát, cuối cùng vẫn khoác áo, cẩn thận rón rén bước ra khỏi phòng, sợ mình đánh thức Bình An… Đèn bên ngoài hầu như tắt hết. Tối muộn thế này, thật ra chẳng có ai ngồi xem live stream cả. Trong homestay ngoài số camera được lắp cố định, thì nhân viên công tác lẫn người quay phim đều về nghỉ ngơi hết.
Cô ở trên tầng ba, lúc xuống tầng phải cẩn thận bước chậm từng bước để không gây tiếng vang lớn, sợ đánh thức người khác.
Lấy nước xong, lên đến tầng hai thì thấy cửa ban công mở.
Giờ này bên ngoài gió thổi rất mạnh, làm chiếc rèm trắng phất phơ liên tục. Nguyễn Tinh Trầm đi sang, vốn định đóng cửa lại, tránh để gió thổi lớn quá gây tiếng động đánh thức mọi người.
Nhưng đi sang đó, cô thấy có bóng người ngoài ban công. Người đàn ông đã thay sang bộ quần áo ở nhà, gội đầu sạch sẽ, làm cho mái tóc cụp xuống: “Cố Húc?”
Cô kinh ngạc thốt lên.
Cố Húc chống tay lên lan can ban công, khép hờ mắt.
Nghe tiếng, anh lập tức mở mắt, quay đầu nhìn về phía Nguyễn Tinh Trầm. Thấy cô, mặt anh cũng thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên, cơ mà rất nhanh đã nở nụ cười nhẹ: “Em không ngủ được à?”
Dứt câu, thấy cô mặc mỗi bộ quần áo mỏng, anh cau mày, vươn tay về phía cô, nói với giọng không cho phép chối từ: “Lại đây.”
Ở đây không có camera, Nguyễn Tinh Trầm chẳng hề lo lắng, lập tức đi sang chỗ Cố Húc. Vừa mới tới cạnh anh, cả người đã bị ai đó kéo thẳng vào lòng. Lồng n.g.ự.c nóng bỏng dán chặt vào tấm lưng gầy yếu của cô, xua tan ngay cái lạnh đang bao vây lấy người.