[Ông xã em cười dịu dàng quá, em có cảm giác em đang mơ ngủ.]
[Có người chị em nào cap cảnh vừa rồi chưa? Tôi muốn giữ ảnh. Sau đó điên cuồng l.i.ế.m liếm liếm.]
[Chẳng lẽ không ai tò mò ai là người tặng cho nam thần khuy áo này hả? Dựa theo ý nam thần biểu đạt thì đây là một món quà rất đặc biệt, khoan… các chị em, đột nhiên tôi có một suy đoán rất to gan! Có khi nào nam thần đang yêu không!!!]
[A a a a, không đâu không đâu, người độc thân vạn năm như vậy cuối cùng cũng có bạn gái rồi sao? Tuy rất muốn khóc nhưng chắc hiểu sao hơi vui vui. Không biết đằng gái là ai nhỉ?]
…
Còn lúc này, trong phòng khách.
Biểu cảm của Cố Húc làm Hứa Thu Thu suýt chút nữa buột miệng thốt rằng, có phải bạn gái anh tặng anh không? May thay, Ôn Uyển kịp thời phát hiện, gắp một miếng thịt bò bỏ vào bát cô nàng, thấp giọng nói: “Ăn cũng không chặn được cái miệng của cậu, đang live stream đấy!” Hơn nữa, người ngồi đối diện bọn họ là ảnh đế Cố Húc đấy.
Đại thần vui buồn thất thường lắm.
Anh có đang yêu hay không, cũng chẳng phải chuyện bọn họ có thể hỏi.
Hứa Thu Thu nào phải người mới, nghe vậy lập tức khôi phục tinh thần, lòng thầm thấy may mắn. May mà cô không buột miệng hỏi, bằng không thì quá xấu hổ.
Nhưng mà cô tò mò lắm. Người tặng khuy áo cho Cố ảnh đế rốt cuộc là ai?
Tò mò quá!
Hu hu hu, muốn biết lắm rồi.
Thôi, chờ tối về phòng cô lên weibo thảo luận cùng nhóm chị em của mình vậy. Cô chính là fan chân chính mười năm của Cố Húc, trà trộn trong fandom!
Chuyện khuy áo hôm nay, đảm bảo làm các chị em trong nhóm điên hết rồi!
Vì khúc nhạc đệm nhỏ đó, một khoảng thời gian sau đó phòng khách không ai nói chuyện. Có mà nó chỉ diễn ra trong phút chốc, Tô Tạ gợi đề tài mới, bầu không khí lập tức đi lên. Phòng khách nhanh chóng tràn ngập tiếng cười đùa.
Nguyễn Tinh Trầm ngồi đối diện Cố Húc nay lại không thích cười đùa như hôm trước nữa, tầm mắt vẫn dừng trên cái khuy áo nằm trên áo sơ mi trắng của anh.
Cô không ngờ…
Mê Truyện Dịch
Cố Húc đi công tác cũng mang khuy áo theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-172-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]
**
Ăn lẩu xong, Lê Tiếu và Hứa Thu Thu xung phong nhận việc thu dọn bát đũa. Ôn Uyển và Nguyễn Tinh Trầm lau dọn vệ sinh. Chu Thiên vốn ít nói, Cố Húc xuất hiện rồi thì càng kiệm lời hơn. Cậu lặng im giúp nhóm Nguyễn Tinh Trầm dọn dẹp vệ sinh.
Cố Húc và Tô Tạ ra đứng ở ban công.
Hai người họ lớn tuổi nhất, xem như là tiền bối của nhóm người kia.
Có mình Tô Tạ thì thôi, nay cả Cố ảnh đế, bọn họ đương nhiên không dám để người như vậy ở lại phụ giúp dọn dẹp.
Chiếu theo lời Hứa Thu Thu nói thì: “Cố ảnh đế là đóa hoa cao ngạo lạnh lùng, tựa thần tiên trên chín tầng mây, cậu thấy thần tiên nào xắn tay áo lên lau bàn đổ rác chưa? Không có! Sao có thể để nam thần dọn dẹp chứ? Cứ để tôi làm cho!”
Hứa Thu Thu vừa lau bàn, vừa thì thầm với Nguyễn Tinh Trầm quét dọn bên cạnh. Hai người đứng đưa lưng về phía camera nên có ai nhìn thấy cũng chỉ nghĩ họ có quan hệ tốt thôi: “Tinh Trầm, cậu có biết ai tặng khuy áo cho Cố ảnh đế không?”
Nguyễn Tinh Trầm ngừng quét rác, nhưng nét mặt lại không để lộ ra chút sơ hở nào: “Sao lại hỏi vậy?”
Hứa Thu Thu tiếp tục kề tai nói nhỏ với cô: “Tốt xấu gì hai người cũng cùng một đoàn làm phim mấy tháng, tôi nghĩ quan hệ của hai người khá tốt. Hu hu hu, thật sự muốn biết Cố ảnh đế có yêu đương hay không? Tôi thích anh ấy mười năm rồi, là Thái Dương chính tông đó.”
Fan Cố Húc, tự gọi mình là Thái Dương.
Dứt câu, cô nàng không chờ Nguyễn Tinh Trầm mở miệng đã nói: “Chắc chắn Cố ảnh đế đang yêu. Cậu thấy không, nãy anh ấy cười dịu dàng thế cơ mà, chắc chắn đang nhớ tới bạn gái mình.”
“Haiz, không biết thần thánh phương nào đã thu thập được nam thần.”
“Nếu anh ấy đang yêu thật…” Giọng Nguyễn Tinh Trầm hơi ngập ngừng, tay cầm cán chổi cũng siết chặt hơn: “Các cậu thấy thế nào?”
“Hả?”
Hứa Thu Thu không phản ứng kịp, chờ hoàn hồn rồi mới cười nhẹ: “Đương nhiên là chúc phúc rồi. Thật ra Thái Dương bọn tôi không kinh khủng như vậy đâu. Chỉ cần Cố ảnh đế thích, chúng tôi đều giơ hai tay tán thành.” Nói tới đây, chẳng biết nghĩ tới cái gì, cô nàng liếc mắt nhìn Nguyễn Tinh Trầm một cái.
Nguyễn Tinh Trầm nhận ra ánh mắt cô nàng, cả người cứng đờ, nhịn không được cứng ngắc hỏi: “Sao thế?”
“À, không có gì, không có gì.”
Hứa Thu Thu xua tay, cười giả lả tảng lờ đi. Thật ra, cô định nói mình không chỉ là một Thái Dương mà còn là fan của Nhật Tân CP. Thậm chí, nhóm chị em của cô cũng có không ít người thích Nhật Tân CP. Có điều, ngẫm lại, nếu Cố ảnh đế thật sự có bạn gái thì lời ấy nói ra không ổn lắm, vẫn là không nói thì hơn.
Nghĩ một hồi, cô bỗng thấy tiếc nuối, bạn gái Cố ảnh đế đúng là Tinh Trầm thì tốt rồi.