…
Lúc này, tại phòng bếp.
Nguyễn Tinh Trầm cúi đầu pha café.
Tự tay nghiền café khiến mùi hương nồng hơn nhiều so với việc dùng máy. Cô chưa cả pha, mùi café đã lan tỏa khắp nơi.
Cố Húc đứng dựa vào cửa, tay vuốt lông Bình An, mắt nhìn Nguyễn Tinh Trầm bận rộn. Cuối cùng cũng có thể yên lặng ngắm cô gái nhỏ. Mệt mỏi trong người được xua tan, dù làm việc cật lực suốt mười mấy tiếng đồng hồ như con quay thì giây phút này thân thể cũng thả lỏng.
Anh bôn ba lâu như vậy. Ngồi ở khoang phổ thông chật chội, người ngồi cạnh anh còn gáy ngủ rung trời.
Xuống máy bay là ngồi xe đến đây.
Mệt nhọc đến mấy thì khi thấy cô, tất cả đều chẳng có gì ghê gớm.
Đáng giá.
Bình An nằm trong lòng kêu không ngừng.
Cố Húc xoa cho nó thêm một lúc. Anh có thể cảm nhận được bóng lưng cô cứng đờ khi nghe thấy tiếng kêu. Một ý nghĩ nảy lên trong lòng anh. Cố Húc yên lặng nhìn quanh phòng bếp. Camera lắp trong đây không nhiều. Có một cái chỗ anh đứng, một cái bên chỗ cô pha café.
Ngón tay thon dài vỗ nhẹ lên Bình An.
Bình An đang nằm yên trong lòng chẳng biết có cảm nhận được gì không, chọn góc tường nhảy qua.
Và chỗ đó, cách Nguyễn Tinh Trầm không xa.
…
Nguyễn Tinh Trầm biết Cố Húc đứng sau mình nhưng không dám quay đầu, không dám hó hé câu nào cũng chẳng có can đảm ngẩng đầu lên.
Sợ camera trước mặt bắt được biểu cảm thất thố của mình.
Pha café xong, cô nhấn nút tự động làm sạch trên máy pha, rồi ấn tiếp chốt mở, để café chảy ra. Theo động tác, tiếng máy pha nho nhỏ vang lên kèm theo hương thơm nồng nàn lan tỏa.
“Meo.”
Chẳng biết Bình An đã chạy đến bên chân cô lúc nào, đang níu lấy ống quần cô làm nũng, trông như muốn bế.
Nguyễn Tinh Trầm đỡ khẩn trương hơn ban nãy nhiều.
Tay vốn chống trên bàn lưu ly buông thõng, mặt mày trông thản nhiên hơn, cô cong lưng chuẩn bị ôm Bình An vào lòng.
Ngay lúc cô chuẩn bị khom lưng, Cố Húc đứng tựa cửa bỗng bước đến: “Pha café xong chưa?” Anh vừa nói vừa đi qua chỗ Nguyễn Tinh Trầm, sau đó gian trá dùng thân mình che camera phòng bếp, đón lấy cái nhìn đầy kinh ngạc của cô. Anh chống một tay lên vách tường, tay kia ôm eo cô.
Sau đó, anh dùng giọng vừa dịu dàng vừa nhẹ tênh, thì thầm bên tai: “Bé con, nhớ anh không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-169-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]
Mê Truyện Dịch
Tác giả muốn nói: Chương mới tới đâyyy ~
Chút mờ ám trên màn ảnh. Nhưng tui nghĩ cún Cố muốn diễn cảnh thân mật hơn.
Nguyễn Tinh Trầm ngẩn ngơ.
Cô chỉ định khom lưng ôm Bình An lên thôi mà, đâu biết Cố Húc lại đi tới. Chẳng để cô có thời gian phản ứng lại, người đàn ông đã xuất hiện từ phía sau, ôm lấy eo cô, đè người lên tường.
“Ưm…”
Tường lát gạch men sứ bóng loáng đem tới cảm giác lành lạnh.
Cơ mà trong nhà có mở máy sưởi, nên dù chỉ mặc chiếc áo len mỏng, Nguyễn Tinh Trầm cũng không thấy lạnh.
À, dĩ nhiên, giờ cô không có thì giờ ngẫm xem mình đang lạnh hay nóng.
Cô ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn Cố Húc, mắt chớp chớp liên tục, dường như vẫn chưa định hình được hoàn cảnh hiện tại.
Trong bếp, tiếng máy pha café ùng ục vang lên, át tiếng Cố Húc.
Fans ngồi xem live stream không nghe được nhưng Nguyễn Tinh Trầm lại nghe rất rõ. Giọng nói trầm thấp thầm thì bên tai cô, chọc cho lỗ tai ửng đỏ ngưa ngứa.
Mặt đỏ bừng.
Tim gia tăng nhịp đập.
Suy nghĩ hỗn loạn. Nguyễn Tinh Trầm không hiểu tại sao tự dưng Cố Húc lại làm thế này. Ban nãy không phải cả hai còn cùng giả vờ không quen thân sao?
Bình An loanh quanh bên chân không hài lòng vì mình bị ngó lơ, meo meo vài tiếng. Cũng nhờ nó mà Nguyễn Tinh Trầm hoàn hồn. Giờ cô đang quay chương trình, trong bếp có tới hai cái camera, hơn nữa… Lê Tiếu và nhân viên công tác vẫn đang ở bên ngoài!
Đặt tay lên n.g.ự.c Cố Húc, đẩy nhẹ.
Cô chẳng dám nói câu nào, sợ bị người khác nghe được, đành ngẩng lên dùng đôi mắt hoa đào khẩn cầu, để Cố Húc buông mình ra.
Cố Húc biết cô nghĩ gì nhưng không nỡ buông ra. Vất vả lắm mới có cơ hội ở chung chút chút. Lúc nữa có người đến, cộng thêm đang lên sóng, đảm bảo cô gái nhỏ sẽ trốn tránh anh.
Đôi tay không kịp được vuốt ve mặt cô, tiếp tục nhẹ nhàng thì thầm bên tai: “Anh lên máy bay tối qua. Lễ trao giải vừa kết thúc là anh ra sân bay luôn. Không đặt được vé khoang hạng nhất nên anh đành ngồi khoang phổ thông. Chỗ đó vừa nhỏ vừa ổn, anh ngủ không ngon.”
“Xuống máy bay là lên xe, cả đường xóc nảy khó đi.”
“Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc em đang ở đây, chịu thêm chút nữa là có thể gặp em, anh rất vui…”
…
Tiếng người đàn ông trầm thấp, loáng thoáng nghe ra ý làm nũng.
Nguyễn Tinh Trầm đang giãy dụa cũng phải ngừng lại. Cố Húc gấp gáp từ Pháp về nước, chắc hẳn rất mệt, nhưng cô không ngờ quá trình lại gập ghềnh như vậy. Ngẩng đầu nhìn gương mặt mệt mỏi của anh, quầng mắt thâm đen, sự khẩn cầu trong mắt cô dần tiêu tan, đổi thành đau lòng. Tim cũng mềm nhũn.