Mèo được Ngô Nguyệt đưa đến vào hôm sau.
Vừa chuyển đến tay, bỗng Nguyễn Tinh Trầm hơi lo lắng. Tuy hứa với Cố Húc sẽ chăm sóc Bình An nhưng cô chưa có tí kinh nghiệm chăm mèo nào… Từ nhỏ đến giờ cô chưa chăm sóc cái gì bao giờ. Đầu tiên là cảm thấy mình không biết quan tâm săn sóc, thứ hai là thấy sinh mệnh quá ngắn ngủi.
Cô không muốn nhìn thấy bất cứ sinh mệnh nào rời đi ngay trước mắt mình.
Ngô Nguyệt nhìn ra sự lo lắng của cô, cười nói: “Chị Tinh, chị đừng lo, Bình An rất dễ nuôi luôn. Ở nhà anh Cố toàn áp dụng cách nuôi thả với nó.”
“Hàng ngày chị cho nó ăn và gãi bụng cho nó thôi.”
“Nhưng mà…” Ngô Nguyệt nhớ đến sắp xếp phía sau của Nguyễn Tinh Trầm, bổ sung thêm: “Bình An hơi sợ người lạ. Khi nào chị đi tham gia chương trình, chắc phải để ý đến nó nhiều hơn một chút.” Tiểu tổ tông này chắc chắn được di truyền tính tình từ anh Cố. Trước mặt người quen thì bình thường thôi, chứ gặp người lạ lập tức lạnh lùng ứ quan tâm.
Nhỡ bị chọc điên còn tặng thêm một chưởng bằng móng vuốt.
Lần đầu cô đến nhà anh Cố, tính đùa giỡn nó một lúc mà không thành công, còn bị nó cào cho một phát.
Nguyễn Tinh Trầm không ngờ Bình An lại sợ người lạ. Lần đầu cô đến nhà Cố Húc, nó đã nũng nịu quấn người, đáng yêu muốn chết. Nhưng dù thế nào thì cô cũng nghiêm túc gật đầu, nói tiếng cảm ơn với Ngô Nguyệt, sau đó thu dọn qua loa đồ đạc với cô nàng và tiễn người đi.
“Meoo.”
Bình An lượn quanh chân cô, không ồn ào, chỉ dùng móng vuốt nhỏ níu lấy ống quần cô, sau đó ngẩng đầu bày ra bộ dáng ngoan ngoãn, không hề khó chịu khi bị thay đổi môi trường sống. Thấy cô cúi đầu nhìn, nó kêu càng vui vẻ hơn.
Dáng vẻ của nó làm lòng Nguyễn Tinh Trầm mềm nhũn.
Cô ngồi xổm xuống, bế Bình An nằm gọn trong lòng mình, vừa vuốt ve vừa nói: “Cả tháng này chỉ có con với mẹ thôi đấy, cha con…” Cách xưng hô này vẫn làm cô hơi xấu hổ, tuy giờ không có ai ở cạnh nhưng mặt cô không khống chế được hơi ửng hồng.
Đôi mắt trong veo của Bình An thôi thúc cô nói tiếp: “Cha con phải xong việc mới về. Khoảng thời gian này, để mẹ chăm sóc con nhé.”
Chẳng biết Bình An nghe có hiểu hay không mà nhẹ giọng “meo” một tiếng.
Nguyễn Tinh Trầm nhìn nó, cười đến híp mắt lại, xoa xoa đầu: “Ngoan quá!”
…
Cố Húc gọi video đến đúng lúc Nguyễn Tinh Trầm vừa xong việc, đang ngồi trên sofa. Thấy Cố Húc gọi đến, cô ấn nhận ngay tắp lự. Thứ xuất hiện đầu tiên trên màn hình là bầu trời đêm, sau đó mới là khuôn mặt mệt mỏi của Cố Húc. Có lẽ là do cả ngày nay anh phải ngồi trên máy bay nên trông hơi phờ phạc.
Đến giọng cũng khàn hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-157-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]
Cơ mà biểu cảm trên mặt anh rất ôn hòa, cười nhẹ, nhướng mày: “Sao thế? Nhìn anh đến choáng váng rồi hả? Mới một ngày không gặp đã nhớ anh rồi?”
Nguyễn Tinh Trầm ôm gối nhìn người đàn ông trên màn hình dù mệt mỏi vẫn mỉm cười dịu dàng với mình, tim vừa đau vừa ngọt ngào. Cô không thèm che giấu cảm xúc của mình, nhẹ nhàng “ừm”.
Cô nhớ anh.
Tuy mới gặp hôm qua.
Nhưng cô vẫn nhớ anh.
Rất nhớ, rất nhớ.
Đặc biệt là khi nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của Cố Húc, cô chỉ muốn tiến lên ôm anh một cái.
Cố Húc thuận miệng trêu một câu cho vui vì nghĩ với tính tình của cô gái nhỏ, cô sẽ không thừa nhận, có khi còn đỏ mặt lảng sang chuyện khác, đâu ngờ lần này cô lại thừa nhận, còn rất kiên định khẳng định.
Làm anh rất bất ngờ.
Giờ anh đang ở bên ngoài sân bay, hơi ồn, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy bóng vài người qua đường.
Cố Húc sang đây cùng vài vị đạo diễn có tiếng trong nước, chắc đang đứng ngoài đợi xe. Hình như có người gọi tên anh nên anh quay sang đáp vài câu mới nhìn lại vào di động, bất đắc dĩ nói: “Bé con, vào lúc này đừng có mà trêu anh.”
Vất vả lắm mới sang được bên đây, giờ bị người kia trêu ghẹo đến suýt chút nữa muốn mua vé bay về.
Nghe vậy, lòng Nguyễn Tinh Trầm không còn buồn nhiều như trước nữa, mặt ửng đỏ, xấu hổ liếc màn hình một cái rồi tự biện giải cho bản thân: “Em, em có trêu anh đâu.” Nghĩ đến âm thanh mình vừa nghe được, cô hỏi: “Anh đang đợi xe hả?”
“Ừm.”
Cố Húc gật đầu: “Đứng cùng vài vị đạo diễn nữa.” Dứt lời, anh lại nói: “Có dịp, anh sẽ giới thiệu cho mọi người quen nhau.”
Mê Truyện Dịch
Làm quen ở đây không đơn thuần chỉ là gặp mặt.
Khả năng diễn xuất của cô gái nhỏ rất tốt, nhưng số tác phẩm trên tay quá it. Có anh ra mặt, chắc đạo diễn cũng sẽ nể mặt vài phần. Trước đó đồng ý tham gia buổi từ thiện của Giang Thanh là do đã cân nhắc mặt này.
Nguyễn Tinh Trầm không quan tâm phương diện đó lắm.
Đối với cô mà nói, có kịch bản hay để đóng là được. Về phần có thể hợp tác với đạo diễn lớn hay giật giải thưởng không thì không quan tâm.