Đáng tiếc, nơi đây quá tối tăm, cảm xúc ấy chỉ thoáng qua trong chớp mắt, không ai tóm được.
Hắn cho rằng, đã bao nhiêu năm trôi qua như thế, dù là lòng dạ sắt đá đến đâu cũng sẽ bị sự nhiệt tình của hắn thiêu đốt.
Ai mà ngờ được, suốt mấy năm qua, nữ nhân kia ngoài mặt thì thuận theo, sau lưng lại âm thầm giở trò.
Vẻ mặt hắn không thay đổi, vẫn giữ nguyên nét cười ung dung nhưng đôi tay đặt sau lưng lại không tự chủ được mà siết chặt. Nàng hận hắn như vậy sao? Hận không thể… để hắn c.h.ế.t đi?
Tiểu hoàng đế do Lê Tiếu thủ vai vẫn còn rất nhỏ, trông có sắc bén đến đâu cũng không có được khí thế giống Nhiếp chính vương. Khuôn mặt ngây ngô của cậu thoáng qua tia ảo não, như đang giận nam nhân kia sắp c.h.ế.t đến nơi rồi mà còn dám càn rỡ.
Rõ ràng cậu mới là hoàng đế! Là bậc cửu ngũ chí tôn!
Nam nhân kia dựa vào cái gì mà kiêu ngạo như thế?
Không muốn mình lép vế trước mặt hắn, cậu bặm môi nói: “Chết đến nơi rồi mà không biết hối cải!” Dứt câu, cậu giơ tay, thấp giọng quát: “Bắn tên!”
Giết hắn…
Chỉ khi nam nhân kia chết, cậu mới có thể kê cao gối mà ngủ.
Dù đã đăng cơ được mấy năm, trong sáng ngoài tối tìm được không ít người gia nhập Tinh Vệ, nhưng cậu không tài ngủ ngon được. Mỗi lần đi ngủ, cậu đều lo sợ nam nhân đó sẽ đến bên giường, đ.â.m một nhát kiếm vào n.g.ự.c mình.
Chỉ khi hắn chết, c.h.ế.t ngay trước mặt cậu, cậu mới hoàn toàn yên tâm.
Giết hắn…
Giết hắn!
Lòng cậu điên cuồng gào thét.
Đội quân Tinh Vệ phía sau chuẩn bị sẵn sàng nhưng chưa kịp nhúc nhích đã bị một giọng nữ vang lên từ một nơi không xác định cản: “Dừng tay!”
Mọi người nhìn theo nơi phát ra tiếng.
Trên hành lang to dài xuất hiện một nữ nhân mặc cung trang chạy tới. Nàng chạy rất nhanh, gấp gáp. Đèn lồng treo dọc hành lang nhẹ lung lay trong gió đông, ánh đèn leo lắt chẳng lấy gì làm sáng tỏ. Cơ mà, chỉ dựa vào chút ánh sáng yếu ớt vẫn có thể thấy khuôn mặt nàng trắng bệch. Mặt mày xinh đẹp nhường ấy đang hoảng sợ.
“A tỷ(1), sao tỷ lại đến đây?”
(1)“A tỷ” ở đây là cách gọi thân mật.
Vị hoàng đế thiếu niên sửng sốt, đang tính giương cung b.ắ.n qua lại nghĩ đến vấn đề khác, lập tức dừng bước, ra lệnh cho người bên cạnh: “Không được để trưởng công chúa đến gần!”
Sắp xếp xong, cậu quay sang nhìn Nhiếp chính vương, sắc mặt nặng nề hơn lúc trước, giọng trầm đến đáng sợ: “Bắn tên!”
Chính nam nhân này đã hại a tỷ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-149-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]
Cậu là hoàng đế, mọi người tất sẽ nghe theo. Chỉ trong chớp mắt, đã có người chuyển hướng sang cản trưởng công chúa, những người còn lại tiếp tục b.ắ.n tên.
Vị hoàng đế thiếu niên ấy cầm cung tên chĩa thẳng vào Nhiếp chính vương. Cậu rất hận nam nhân này! Chính nam nhân này làm cậu không dám ngẩng đầu trước mặt a tỷ, là hắn cưỡng ép a tỷ,… Đáng lẽ, a tỷ của cậu sẽ được hưởng những thứ tốt đẹp nhất, cuối cùng lại trở thành thứ để hắn độc chiếm.
Giết hắn.
Giết hắn thì mọi chuyện sẽ kết thúc.
Hốc mắt cậu đỏ ngầu, cung tên nhanh chóng vụt bay hệt như bao cung tên khác, bay thẳng về phía hắn.
Trưởng công chúa không kịp cản, đành trơ mắt nhìn cung tên màu trắng bay thẳng xuống phía dưới, tim như muốn ngừng đập. Nàng thôi giãy dụa, mắt hướng thẳng xuống bên dưới.
Mê Truyện Dịch
Cách đó không xa, mấy chục hộ vệ dùng hết sức để che chở cho hắn.
Hắn không trốn không né, đứng im ngẩng đầu nhìn về phía nàng. Hắn vung tay, tạo nên cảnh đẹp tuyệt sắc vào ban đêm, trông không giống đang rơi vào thế khó mà y hệt ngày trước, đứng trên cao ngắm phong cảnh bên dưới.
Thậm chí, khi ánh mắt hai người giao nhau, hắn còn mỉm cười.
Nhưng, nụ cười lại khác khi trước, mang theo nhiều cảm xúc hơn.
Hoàn hồn, trưởng công chúa nhìn cung tên cứ b.ắ.n ra như mưa, gào thét đến tê liệt: “Đi đi, chàng đi mau!” Nàng không tin hắn không có đường lui.
Hắn lợi hại như thế, sao có thể không chừa đường lui cho mình chứ? Nhưng, hắn vẫn đứng đó, không thèm né tránh. Thậm chí, có mũi tên suýt chút nữa đã găm vào người.
Chỉ một chút nữa thôi, hắn sẽ chết.
Dường như, bên ngoài bắt đầu mưa. Trưởng công chúa không nhịn được nữa, dùng hết sức bình sinh vùng ra khỏi đám người, nâng váy, không màng mọi thứ, chạy đến chỗ người kia.
“A tỷ, tỷ đang làm gì thế?”
Hoàng đế sửng sốt, theo sau quát lên: “Tỷ quay lại mau!”
Đến Nhiếp chính vương cũng ngạc nhiên, nhất thời không phản ứng được gì. Hắn rất ít khi thất thần thế này. Nhìn nữ tử đang nâng váy chạy như bay đến cạnh mình, hắn ngẩn ngơ.
Không phải nàng hận hắn sao?
Hận không thể để hắn c.h.ế.t đi.
Bây giờ, nàng đạt được ý nguyện rồi, sao còn chạy tới?
Hắn chỉ ngây ngốc vài giây đã khôi phục tinh thần, chạy qua, thay đổi sắc mặt, quát: “Nàng đến đây làm gì? Quay về mau!”
Hoàng đế đứng trên đài cao ra hiệu mọi người ngừng b.ắ.n nhưng những mũi tên đã b.ắ.n trước đó chẳng thể thu hồi. Ngay khoảnh khắc trưởng công chúa sắp chạy đến bên cạnh Nhiếp chính vương, một mũi tên lao nhanh cắm xuyên từ sau lưng nàng.