Tuy thấy hơi lạ vì Lê Tiếu biết nhưng Nguyễn Tinh Trầm vẫn cười, gật đầu: “Đúng thế.”
Dứt câu, cô liếc sang chỗ Cố Húc, nhìn ánh mắt thôi đã biết anh muốn nói gì. Bản thân không tính giấu anh nên giải thích thêm: “Chị Chu đã tìm được cho em kịch bản phim truyền hình đô thị, cơ mà nửa sau kịch bản cần sửa đổi nên chắc một thời gian nữa mới khai máy.”
“Thế nên, chị ấy sắp xếp thêm cho em tham gia chương trình.”
Việc này, Cố Húc không biết.
Anh cau mày, hỏi: “Chương trình gì thế?”
“Em biết nè!”
Lê Tiếu cười cười nói: “Đó là chương trình truyền hình thực tế được làm theo mô hình quay phát trực tiếp. Tổng có sáu khách mời cố định cùng ở chung dưới một mái nhà.” Cậu nói hơi to nên vừa nói xong có mấy người quay sang nhìn, bị nhìn chăm chú quá nên ngượng: “Thật ra, em cũng tham gia chương trình đó.”
“Vốn là đàn anh của em tham gia nhưng không may bị trùng lịch trình nên từ bỏ. Nghe người đại diện bảo chị Nguyễn sẽ tham gia, vừa hay em rảnh rỗi nên em cũng tới luôn.”
Lê Tiếu là người thuộc công ty giải trí Thế Kỷ. Nguyễn Tinh Trầm biết có người thuộc giải trí Thế Kỷ tham gia, một vị ca sĩ khá có danh tiếng, có bối cảnh, trùng hợp chính là đàn anh của Lê Tiếu.
Có điều, giờ lại nghe nói anh ta bận, không tham gia được.
Nghe sao cũng thấy điêu.
Thật ra, chương trình này tạm thời chưa có độ hot, lại thuộc kiểu phát sóng trực tiếp, làm không tốt rất dễ bị thân bại danh liệt. Theo như Nguyễn Tinh Trầm được biết, trừ cô với Lê Tiếu ra thì những người còn lại không phải mới ra mắt thì cũng là người đã lăn lộn trong giới giải trí từ lâu, không còn quá nổi.
Chắc đàn anh của Lê Tiếu sợ mình mắc sai lầm trong lúc phát sóng trực tiếp nên mới bỏ đi.
Nhưng, Nguyễn Tinh Trầm không để tâm lắm. Dù sao thì so với việc ở chung cùng người lạ một tháng, cô thích ở cùng Lê Tiếu hơn. Vì vậy, cô cười híp mắt, nói với Lê Tiếu: “Nếu thế thì tốt quá!”
Hai người nói chuyện chẳng thèm kiêng nể ai.
Cố Húc ngồi giữa mất hứng.
Đã tham gia chương trình còn chơi kiểu phát sóng trực tiếp. Sáu người ở cùng nhau một tháng, một ngày 24 giờ, tính tổng sẽ là 720 tiếng. Chương trình quái gì đây? Thời gian anh và cô gái nhỏ ở bên nhau còn chưa được lâu như thế đâu, sao có năm người lạ từ đâu nhảy vào ở cạnh cô suốt 24 giờ cả tháng thế?
Không vui.
Muốn đánh người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-146-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]
Ngay cả ánh mắt nhìn Lê Tiếu cũng không còn ấm áp như trước.
Lê Tiếu đang trò chuyện cùng Nguyễn Tinh Trầm bỗng thấy sởn gáy, cảm tưởng có thanh kiếm kề cổ. Cậu đưa tay xoa phần cổ, có gì đâu nhỉ?
Nguyễn Tinh Trầm thấy động tác của Lê Tiếu, quan tâm hỏi thăm: “Em sao thế?”
“Dạ?”
Lê Tiếu lắc đầu, thay tay về, cười: “Không sao ạ, không sao ạ.”
Nguyễn Tinh Trầm tính hỏi tiếp thì nghe tiếng Cố Húc bên cạnh hừ nhẹ. Ngạc nhiên quay sang, cô thấy anh khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn cô. Nếu để ý kỹ thêm chút sẽ bắt gặp tia không vui trong mắt. Không biết có phải do cô đã quá quen với Cố Húc hay không, nghĩ thông rất nhanh.
Nhìn một cái thôi cô đã biết Cố Húc đang nghĩ gì.
Anh ghen? Chỉ vì một chương trình thực tế?
Chẳng hiểu sao, Nguyễn Tinh Trầm lại thấy buồn cười khi Cố Húc có biểu cảm đó. Cô biết tại sao Cố Húc đồng ý quay bộ phim hiện đại kia, cho nên hiểu luôn giờ anh đang nghĩ gì. Càng nghĩ càng muốn cười. Vốn cô đã nhẫn nhịn nhưng về sau thì không nín được, mặt mày nhìn tươi hơn hẳn, đến khóe miệng cũng hơi nhếch.
Chưa ai phát hiện ra vẻ mặt khác lạ của cô, trừ Cố Húc. Ánh mắt anh luôn dõi theo cô, sao có thể không thấy chứ? Nhìn cô gái nhỏ cười tươi rói, hiếm khi anh rơi vào trạng thái xấu hổ. Già thế này rồi mà còn ghen tuông vớ vẩn, để người khác biết được chắc bị cười cho thối mũi mất. Nhưng, anh không vui thật, cứ ăn dấm thôi.
Mê Truyện Dịch
Quan tâm mình nhiều tuổi hay không làm gì.
Nhóm diễn viên quần chúng hoàn tất cảnh quay, thư ký trường quay chạy sang tìm bọn họ, nói: “Anh Cố, chị Tinh, đạo diễn Hạ gọi mọi người sang kìa. Một lúc nữa bắt đầu quay.”
“Mọi người đi trước đi.”
Cố Húc ngồi im trên ghế, nói với Lâm Hạ và Lê Tiếu, hình như có chuyện muốn nói riêng cùng Nguyễn Tinh Trầm.
Tập thể ba người bao gồm thư ký trường quay, Lâm Hạ và Lê Tiếu ngạc nhiên nhưng hoàn toàn không có ý kiến gì với mệnh lệnh của Cố Húc. Dù ngày thường Cố Húc rất dễ tính cơ mà bọn họ luôn ghi tạc trong lòng câu anh là hoàng đế của bộ phim, ngay cả đạo diễn Hạ cũng không làm gì được anh thì sao bọn họ dám nói.
“Bọn tôi đi trước.”
Thư ký trường quay mỉm cười chào Nguyễn Tinh Trầm và Cố Húc, sau đó rời đi cùng Lâm Hạ, Lê Tiếu.
Họ đi rồi, Nguyễn Tinh Trầm mới chậm chạp phát hiện ra điểm không thích hợp. Cô nhanh chóng thu lại nụ cười trên mặt, quay qua nhìn sắc mặt sa sầm của Cố Húc, rụt cổ, nịnh nọt: “Cố Húc…”