Anh không làm loạn nữa, chỉ ôm mặt cô, thay cô xử lý má tóc rồi khom lưng, kề sát mặt, thấp giọng cười nói: “Thế thì, về sau hãy quan tâm anh nhiều hơn nhé, bạn gái của anh.”
Trên xe.
Qua kính chiếu hậu, ông Trương bắt gặp dáng vẻ rạng rỡ của Cố Húc, cười nói: “Hôm nay tâm trạng cậu Cố có vẻ rất tốt nhỉ?” Ông đã theo Cố Húc được sáu năm, trước giờ chưa thấy anh vui vẻ như này bao giờ. Bỗng nhiên, ông nhớ đến hình ảnh vừa rồi.
Tuy xe đỗ khá xa nhưng đèn đường trong tiểu khu rất sáng. Cách một lớp cửa sổ xe, ông thấy cô Nguyễn nhón chân lên hôn cậu Cố.
Xem ra mọi chuyện đã thành.
Nghĩ đến việc trước đó cậu Cố không quản bão tuyết chạy đến bên cô Nguyễn tít ở viện phúc lợi, ông đã biết cậu Cố rất quan tâm đến người đó. Ông theo Cố Húc đã nhiều năm, dĩ nhiên có chút tình cảm thân thiết, cười tươi chúc mừng: “Chúc mừng cậu, cậu Cố.”
Câu này.
Cố Húc thích nghe.
Mặc dù chưa so bát tự, nãy cô gái nhỏ còn cố ý dặn dò anh không được nói lung tung bên ngoài, hiển nhiên muốn yêu đương lén lút, nhưng… Cố Húc nhướng mày, cười rạng rỡ: “Khách sáo quá! Chờ bao giờ bọn tôi kết hôn, chú nhớ đưa vợ mình tới tham dự nhé.”
Anh vừa nói vừa ngả cả người về phía sau, đôi chân dài chọn kiểu ngồi phóng khoáng, tay tùy ý gác lên trên đầu gối.
Trông có vẻ lười biếng lại thanh cao.
Nghe vậy, ông Trương ngạc nhiên.
Ông không ngờ mới bên nhau thôi mà Cố Húc đã nghĩ đến tận chuyện kết hôn, nhưng ông chỉ cười, khen ngợi: “Cả cậu Cố lẫn cô Nguyễn đều đẹp, về sau con của hai người chắc đẹp gấp đôi.”
Cố Húc ngồi dựa lưng ở ghế sau, khó có giây phút thất thần.
Con?
Con của anh và cô?
Thật ra, anh không thích trẻ con lắm, luôn cảm thấy chúng quá ồn ào. Có điều, nếu là con của anh với cô thì phải đổi cách nói khác… Anh sẽ rất vui vẻ, sẽ trân trọng nó như bảo bối.
Những âm thanh ồn ào bên ngoài chưa dứt, trong xe mở đèn chế độ ban đêm thong dong quấn lấy giai điệu êm ái. Cố Húc gác khuỷu tay lên cửa sổ xe, ngắm nhìn khung cảnh đường phố. Lớp kính xe phản chiếu nét mặt anh. Mắt mày cong cong, khóe môi nhếch nhẹ chưa từng thay đổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-138-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]
Ngón tay chạm nhẹ vào nơi cô gái nhỏ vừa hôn.
Dường như nơi đó còn lưu lại hơi ấm của cô, dù chuyện có xảy ra cách đây cả mấy chục phút. Nhớ đến dáng vẻ nhón chân hôn anh của cô, Cố Húc cười càng tươi hơn, gương mặt xuất hiện nét dịu dàng chưa từng có.
Mê Truyện Dịch
…
Về đến nhà đã gần mười một giờ đêm.
Cố Húc không để ông Trương lái vào tận bên trong. Sau khi dặn dò ông trên đường về chú ý an toàn, anh liền để cho người đi trước. Bảo vệ tiểu khu thấy anh về muộn, đứng dậy chào hỏi, cung kính nói: “Đêm nay anh Cố về muộn thế.” Dứt câu, trông thấy anh mặc mỗi áo sơ mi trắng, áo gió vắt ở khuỷu tay thì sửng sốt, ấp úng hỏi: “Anh Cố không lạnh ạ?”
Đêm nay nhiệt độ xuống đến âm năm độ đấy.
Cậu ta mặc cả áo khoác lông vẫn lạnh không chịu được mà anh Cố mặc mỗi áo sơ mi trắng mà da dẻ hồng hào?
Trước kia, Cố Húc không hay bắt chuyện với người khác, riêng tối nay lại hiếm được khi tâm trạng tốt, đáp: “Lạnh không? Tôi thấy bình thường mà.” Anh đi thẳng vào bên trong, lúc đi ngang qua đối phương còn nói: “Đêm khuya rồi, mọi người cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
Cậu bảo vệ mới trò chuyện cùng Cố Húc cứ ngơ ngẩn nhìn theo bóng anh một lúc, quay sang hỏi đồng nghiệp: “Hôm nay anh Cố làm sao thế?”
Trời rét căm căm bảo bình thường, đã thế còn cười tươi chào hỏi, này, mặt trời mọc đằng Tây hả?
Cố Húc không quan tâm đến tiếng xì xào đằng sau, thẳng một đường đi dạo về biệt thự nhà mình trên sân vắng lặng. Tối gió lớn, độ ấm không cao nhưng bản thân anh lại không thấy lạnh. Được cô gái nhỏ tỏ tình cộng thêm nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước khiến anh kích động vô cùng.
Có người ở cạnh, anh sẽ kiềm chế chút ít.
Nhưng giờ không có ai, anh muốn giấu cũng giấu không nổi cảm xúc.
Nếu không phải bây giờ đã muộn, mai còn phải quay về đoàn làm phim của ông Hạ thì anh thật sự muốn chạy quanh tiểu khu ba mươi vòng, phát tiết hết cảm xúc phấn chấn này ra.
Vừa vào đến nhà, Bình An đã nghe tiếng lần mò tới, di chuyển quanh chân anh liên tục, miệng kêu meo meo.
Khi nãy ở nhà, anh không để ý đến Bình An, phỏng chừng giờ bé đói bụng. Cố Húc treo áo lên móc xong, đi tới bên cạnh ổ nhỏ của nó, đổ ít thức ăn cho mèo ra rồi đứng dựa vào tường gửi tin nhắn cho Nguyễn Tinh Trầm: “Anh về đến nhà rồi.”
Tin nhắn mới gửi chưa được mấy giây đã nhận được tin trả lời.
Đọc tin nhắn mà Cố Húc không thể dập tắt nụ cười nơi đáy mắt. Bé con của anh thật là, từng giây từng phút đều lo lắng cho anh… Anh mỉm cười, nhìn Bình An đang vui vẻ ăn thức ăn ở bên cạnh, không biết nghĩ gì, tiện tay chụp một bức ảnh, gửi qua: “Cô gái nhỏ, giờ biết gọi là gì chưa?”