Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hóa Ra Thần Tượng Tôi Thích Cũng Thích Tôi - Chương 134: Hóa Ra Thần Tượng Tôi Thích Cũng Thích Tôi

Cập nhật lúc: 2025-07-04 02:26:32
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghe vậy, Nguyễn Tinh Trầm ngượng chín mặt. Anh làm như cô đói khái anh lắm vậy. Mặc dù, muốn ngắm anh là thật…

Nhưng, đừng nói trắng trợn ra thế chứ.

Có điều, câu nói đó cô chỉ dám nghĩ trong lòng thôi.

Quay đầu nhìn anh, bắt gặp dáng vẻ tràn ngập bất đắc dĩ, cô hơi giật mình.

Hóa ra Cố Húc… không tốt hơn cô là bao.

Cô cứ tưởng có mỗi mình căng thẳng, bất an sau khi tỏ tình chứ.

Chẳng biết sao, sau khi biết Cố Húc cũng có cảm xúc y mình, cô không còn quá căng thẳng nữa. “Ừm” một tiếng, mi mắt khẽ chớp, đôi tay đan chặt vào nhau buông lỏng dần.

Cố Húc thấy cô cười tươi, mắt xẹt qua tia sáng, suýt chút nữa là không nhịn được.

Đèn đỏ ở cách đó không xa chuyển xanh, xe ở đằng sau ấn còi inh ỏi. Anh chuyển tầm mắt sang hướng khác, tay nắm vô lăng dùng thêm sức dù dưới ánh sáng mờ mờ, trông biểu cảm anh không khác gì lúc trước.

“Ánh trăng nói hộ lòng tôi” của Trương Quốc Vinh đang không ngừng lặp lại mấy câu…

Em hỏi anh yêu em sâu đậm tới đâu.

Anh yêu em rất nhiều.

Tình cảm của anh là thật.

Tình yêu của anh cũng là thật.

Ánh trăng nói hộ lòng anh.

Theo tiếng hát của Trương Quốc Vinh, Cố Húc khôi phục sự bình tĩnh, liếc sang bên cạnh thấy cô gái nhỏ đã thả lỏng hơn, nét mặt lộ ý cười.

Sợ cô nhàm chán, Cố Húc gợi chuyện: “Em mới mua xe à?”

“Không phải, xe của Tô Mạt ạ.”

Nguyễn Tinh Trầm đã không còn căng thẳng như trước, nghe tiếng liền quay đầu trò chuyện với anh. Thấy Cố Húc ngạc nhiên nhướng mày, cô cười nhẹ, giải thích: “Là bạn hồi cấp ba của em, cũng là người bạn thân nhất. Giờ cô ấy đang làm ở Tân Ngu Lạc.

Tân Ngu Lạc – công ty truyền thông cực phát triển.

Tay đặt trên vô lăng của Cố Húc khựng lại, bỗng nhiên nhớ tới lời viện trưởng Lâm từng nói.

Nếu lúc trước bé con không vào làng giải trí thì rất có thể sẽ được tuyển vào công ty Tân Ngu Lạc, không cần phải cực khổ lăn lội trong giới này gần ba năm. Tự dưng, lòng anh dâng lên cảm xúc chua xót, khó chịu. Mấy ngày nay, anh đã xem không ít video trước kia của cô.

Toàn là nhật ký hậu trường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-134-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]

Thậm chí, anh còn tìm được không ít tin tức liên quan đến cô.

Tính tình cô quá kiên cường, chắc chắn sẽ không tâm sự với ai, phía sau thì chẳng ai nâng đỡ, ba năm trong giới quả thật không dễ dàng.

Rất muốn hỏi cô, làm vậy có đáng giá không.

Nhưng ngắm nụ cười và sự ỷ lại trong ánh mắt cô, anh không biết mình nên hỏi thế nào. Cố Húc sợ mình hỏi rồi, Nguyễn Tinh Trầm lại cho rằng anh ở bên cô vì thương cảm chuyện ngày trước, đè chặt mọi cảm xúc trong lòng nên đành cười, dịu dàng nói: “Đợi thêm một thời gian nữa, em bảo cô ấy dành ra chút thời gian rảnh rỗi nhé, chúng ta mời cô ấy bữa cơm.”

Bạn của cô gái nhỏ không nhiều lắm.

Nếu là người cô coi trọng thì anh cũng muốn nói lời cảm ơn tử tế với người ta. Cảm ơn người đó đã ở bên cạnh cô trong những năm tháng khó khăn.

Không để cô cô đơn một mình.

“Được thôi.”

Nguyễn Tinh Trầm bật cười, híp mắt, dịu dàng nói: “Mạt Mạt mà biết, chắc chắn sẽ rất vui vẻ.”

Tô Mạt đã sớm nói với cô rằng, nếu cô và Cố Húc yêu nhau, nhất định phải mời cô ấy ăn cơm. Cô ấy chưa được quan sát Cố Húc ở khoảng cách gần đâu.

Vui mừng hiện cả trong ánh mắt.

Nhưng, nghĩ đến khía cạnh khác, cô không cười nổi nữa, lòng ngập ngừng đắn đo liên tục. Chuyện cô với Cố Húc yêu nhau, Tô Mạt biết thì chẳng sao, còn những người khác… cô không muốn để họ biết.

Có điều, mấy lời này, cô phải nói thế nào với Cố Húc đây?

Cố Húc, anh ấy… có tức giận không?

Tâm trạng Nguyễn Tinh Trầm vừa được thả lỏng đôi chút lại khẩn trương.

**

Đúng mười giờ, xe tiến vào tiểu khu Nguyễn Tinh Trầm sống.

Mê Truyện Dịch

Tuy nơi này không tốt như chỗ Cố Húc nhưng vấn đề an ninh trật tự làm rất khá, bình thường không cần lo lắng sẽ bị paparazzi chụp lén. Cố Húc dừng xe vào vị trí, tắt máy, quay sang nhìn Nguyễn Tinh Trầm. Nãy đường đông quá nên sau đó anh không nói chuyện với cô nữa.

Lúc này cô đang đan hai tay vào nhau, cúi đầu không biết suy nghĩ gì. Bỗng dưng, anh nảy ra ý định trêu đùa cô, cởi đai an toàn, ghé sát người sang bên cạnh, thấp giọng cười: “Nghĩ cái gì thế? Đến nơi rồi.”

“Dạ?” Nguyễn Tinh Trầm vẫn đang ngẫm xem phải mở miệng thế nào thì bị âm thanh sát bên tai dọa sợ, ngẩng đầu ngay tắp lự, nghe người bên cạnh rên một tiếng mới hoàn hồn, ngơ ngác nhìn Cố Húc ôm cái trán bị cụng, tựa người vào ghế.

Cô hoảng hốt cởi đai an toàn, nhổm người hỏi: “Cố Húc, anh, anh không sao chứ?”

Dứt câu, thấy anh còn che trán, cô lo lắng hỏi thêm: “Có phải em làm anh bị thương không?”

Vừa rồi không chú ý nên Nguyễn Tinh Trầm không làm chủ được sức lực, chắn chắn đã làm anh bị đau… Nghĩ đến đây, ánh mắt cô càng lộ ra vẻ khẩn trương và lo lắng.

Loading...