Cô chưa bao giờ dám mơ tưởng sâu xa hơn.
Có điều, giờ người đàn ông ấy lại nói thẳng sự thật với cô, mạnh mẽ tỏ tình, mạnh mẽ vuốt phẳng mọi nghi hoặc trong cô.
Anh nói: “Anh không tốt như những gì em nghĩ đâu. Anh không phải người rộng lượng lương thiện gì, càng không phải một vị tiền bối tốt trong mắt em. Đối xử tốt với em, chăm sóc em, đơn giản là vì anh thích em…”
Người cô thích vừa hay cũng thích cô.
Đây là chuyện khiến người ta thoải mái cỡ nào chứ? Cô vừa cao hứng kích động lại lo lắng thấp thỏm. Lòng ngổn ngang quá nhiều cảm xúc khiến cô đang bay trên trời bỗng ngã thật mạnh xuống đất.
Cô… không biết phải đáp lại lời tỏ tình của Cố Húc như thế nào.
Thấy vẻ mặt đắn đo của Nguyễn Tinh Trầm, Tô Mạt dùng thêm lực ở tay, đè nặng trên vai. Cô cười tươi rói, giống hệt như khi ở hẻm nhỏ, lúc Tinh Tinh vươn tay ra với cô. Lúc trước, Tinh Tinh cứu cô, vậy giờ đổi lại, để cô giúp cô ấy.
“Nếu thích thì không cần bỏ qua.”
“Tinh Tinh, đời người quá ngắn ngủi, đừng để nửa sau bản thân phải sống trong hối hận.”
“Coi như…” Tô Mạt nhìn Nguyễn Tinh Trầm, thấp giọng nói: “Hoàn thành giấc mơ của mình cũng được.”
Nguyễn Tinh Trầm nghe bạn nói đến ngơ ngác. Đừng để nửa đời sau phải sống trong hối hận… Đúng thế! Nếu chỉ vì nhút nhát, thấp thỏm mà từ chối Cố Húc, chắc chắn nửa đời sau cô sẽ hối hận.
Cô vẫn luôn muốn, vẫn luôn khao khát nó thì sao không thể thử ở bên cạnh Cố Húc.
Vứt bỏ sự yếu đuối của bản thân, dũng cảm thử một chút, đến bên cạnh người đàn ông mình đã yêu mười mấy năm.
Cho dù kết cục cuối cùng không đẹp.
Nhưng ít nhất, cô đã từng thử, không phải sao?
Có lẽ do thời gian Nguyễn Tinh Trầm im lặng quá dài, Tô Mạt nhẹ nhàng gọi: “Tinh Tinh…”
Nhưng vừa gọi tên, người nãy giờ luôn cúi gằm mặt bỗng ngẩng lên, không còn do dự nữa. Cô híp mắt, trông tựa sáng tựa ánh mặt trời: “Mạt Mạt, cậu nói đúng. Nếu tớ lùi bước, chắc chắn về sau sẽ hối hận.”
“Vậy thử đi.”
Cô nhẹ giọng tự nói với bản thân. Coi như… hoàn thành giấc mơ yêu thầm, biến nó trở thành sự thật.
Giải trí Kim Thịnh.
Hôm nay đã là mùng tám Tết, kỳ nghỉ dần đi đến hồi kết nên công ty không còn vắng tanh giống như mấy ngày trước nữa. Lúc Nguyễn Tinh Trầm tới, công ty đã có kha khá người.
Thần tượng mới nổi, ca sĩ đang hot và thêm cả mấy thực tập sinh chưa có tiếng tăm gì nữa, họ nhìn thấy cô đều không tự chủ được mà dừng chân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-124-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]
Mọi người luôn duy trì sự khách sáo và lễ phép với cây rụng tiền hiện tại của công ty.
Dù sao thì vết xe đổ Lý Thiên Trân vẫn còn đó, bọn họ không dám đắc tội với cây rụng tiền. Sau khi khách sáo chào hỏi qua loa, không ai hỏi thêm hôm nay cô đến công ty làm gì, người nào người nấy đều vội đi làm việc của mình.
Mê Truyện Dịch
Nguyễn Tinh Trầm không tiếp xúc quá nhiều với người trong công ty, đa số đều chỉ quen biết sơ sơ cho nên cũng chỉ gật đầu đáp lời chào hỏi rồi vào thẳng thang máy.
Hôm nay cô đến công ty để thảo luận về công việc trong thời gian sắp tới với Maggie. Bên đoàn làm phim của đạo diễn Hạ, cô chỉ còn vài cảnh nữa thôi, không tới hai ngày đã có thể đóng máy… Thật ra, trong lòng cô có chút luyến tiếc.
Đây là bộ phim truyền hình đầu tiên cô được đóng chung với Cố Húc. Cứ vậy mà kết thúc, cô luyến tiếc.
Nhưng mà…
Cô siết chặt di động.
Dù cho đóng máy, dù cho không cùng một đoàn làm phim nữa thì cô với Cố Húc cũng không cắt đứt liên lạc.
Hai ngày nay, cô với Cố Húc không chào buổi sáng chúc ngủ ngon nhau như thời gian trước. Cố Húc đang chờ đáp án của cô mà cô đang ngẫm xem phải thổ lộ lòng mình với anh như thế nào.
Nghĩ đến việc gọi điện thoại, nghĩ đến cả cách nói qua wechat nhưng luôn cảm thấy nó không đủ nghiêm túc. Vẫn là gặp mặt nói thôi.
Gặp mặt…
Tuy hơi xấu hổ nhưng đủ chân thành.
Nguyễn Tinh Trầm biết suy nghĩ của mình rất ngốc nghếch, không hề trưởng thành theo độ tuổi thực nhưng bản thân cô muốn nghiêm túc đối mặt với anh, đồng ý lời tỏ tình. Không phải thông qua thiết bị điện tử lạnh băng mà đứng trước mặt anh, nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, nghiêm túc nói: “Em muốn ở bên anh.”
Tim đập nhanh, nét mặt cũng toát lên ý cười e lệ.
“Chị Tinh?”
Giọng nói ở cách đó không xa vang lên.
Nguyễn Tinh Trầm thu lại nụ cười trên mặt, ngẩng đầu nhìn, bắt gặp trợ lý của Maggie – Trần Trừng.
Trần Trừng cười cười đi về phía cô, vừa đi vừa nói: “Chị Chu đợi chị được một lúc rồi đó, chị nhanh vào đi.”
“Được.”
Nguyễn Tinh Trầm gật đầu cười với trợ lý rồi mở cửa đi vào.
Maggie mặc trang phục công sở ngồi trước bàn làm việc, mái tóc xoăn xõa tung ra phía sau, đang cúi đầu lật xem đồ trợ lý mang tới, nghe tiếng cũng không ngẩng đầu, đợi đến khi bóng dáng Nguyễn Tinh Trầm xuất hiện trong tầm mắt mới ngẩng đầu, cười: “Em đến rồi à. Ngồi đi.”