Anh không sốt ruột muốn có câu trả lời của cô, chỉ muốn cô hiểu được tấm lòng của mình mà thôi.
Đắn đo, cân nhắc tỉ mỉ mất một lúc, tâm trạng rối bời ban nãy của Cố Húc mới được xua tan đi chút ít. Anh cúi đầu nhìn Nguyễn Tinh Trầm, giọng nói dịu dàng, từng câu thong thả, rõ ràng: “Trước tiên, anh muốn nói lời xin lỗi với em vì vụ việc vừa rồi ở viện phúc lợi.”
Nguyễn Tinh Trầm ngạc nhiên, nhanh chóng xua tay: “Thầy Cố, không sao đâu ạ. Em biết anh không cố ý mà.”
“Em…”
Cô khựng lại mấy giây rồi tiếp tục nói: “Em không để bụng chuyện đấy đâu.”
Dáng vẻ của cô chọc Cố Húc cười.
Anh tùy ý gác tay ra sau, đặt lên phần lưng ghế, cặp mắt phượng hẹp dài nhìn cô không chớp mắt: “Anh nói xin lỗi với em là do sợ hành động vừa rồi của mình quá càn rỡ, khiến em không thoải mái. Nhưng cô gái nhỏ này…”
Cố Húc nhìn sâu vào cặp mắt hoa đào của Nguyễn Tinh Trầm, quan sát sự nghi hoặc trên mặt cô, lúc sau mới tiếp tục nói: “Anh muốn nói với em rằng, nếu có thêm một lần như thế nữa, anh vẫn làm vậy.”
Hả?
Lẫn với tiếng nước sôi ùng ục vang lên trong phòng bếp, cô nghe thấy từng chữ rõ ràng Cố Húc nói: “Từ trước đến nay, anh không phải là người tốt tính, hay hành động theo cảm tính. Nhưng việc liên quan đến em, anh luôn suy nghĩ cẩn thận.”
“Sợ tới gần quá, em sẽ sợ hãi. Lại sợ mình lui bước rồi, tránh ở nơi an toàn, em chẳng thấy được anh.”
“Cho nên, anh không dám thổ lộ nỗi lòng mình với em.”
“Nhưng anh cũng sợ…”
Nói đến đây, giọng điệu Cố Húc tràn ngập cảm xúc bất đắc dĩ. Do cúi đầu, nên tóc anh rũ xuống, nhìn vừa mềm mại vừa dịu dàng. Anh cứ thế ngắm cô, nói: “Sợ mình không nói, thì sẽ có một ngày bên cạnh em xuất hiện người khác.”
“Em rất tốt. Trên thế giới này, có rất nhiều người thích em. Nếu một ngày kia, chuyện ấy thật sự xảy ra, anh sẽ hối hận muốn chết.”
“Vì vậy, Tinh Trầm à…”
Đây là lần đầu tiên, Cố Húc trịnh trọng gọi tên cô.
Anh ngồi thẳng lưng, tay đang gác trên lưng ghế thu về, yết hầu nghẹn lại khiến mọi âm thanh trở nên khàn khàn.
Một Cố Húc từ trước tới nay hay đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, giờ lại chịu trăm mối uy hiếp, lo được lo mất, cẩn thận hơn bao giờ hết. Từ gương mặt đến giọng nói anh đều chìm trong dịu dàng: “Em, có muốn ở bên anh không?”
Mê Truyện Dịch
Ấm đun nước trong bếp vang lên tiếng “lạch cạch” rồi yên tĩnh hẳn, chỉ còn tiếng ùng ục của nước sôi bên trong như hòa vào một nhịp với tim cô, vang lên trong nhà… Ánh đèn ấm áp trên đỉnh đầu rọi thẳng vào hai người. Nguyễn Tinh Trầm ngẩng đầu, khuôn mặt xinh xắn tinh tế hiện rõ vẻ không thể tin được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-110-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]
Bên tai cô xuất hiện ảo giác, lặp đi lặp lại câu nói vừa rồi của Cố Húc.
“Từ trước tới nay, anh không phải người có tính tình dễ chịu, hay hành động theo cảm xúc. Nhưng chỉ cần chuyện liên quan đến em, anh đều hết sức cẩn thận, sợ đến gần quá em sẽ sợ hãi rồi lùi bước, tránh ở nơi an toàn khiến anh không thể nhìn thấy.”
“Có điều, anh cũng sợ lắm. Sợ mình không nói, một ngày nào đó bên cạnh em sẽ xuất hiện người khác. Em rất tốt, trên đời có rất nhiều người thích em. Nếu thật sự có ngày đó, chắc chắn anh sẽ hối hận muốn chết.”
Cuối cùng, anh dùng chất giọng khàn khàn dịu dàng hỏi: “Thế nên, Tinh Trầm à…”
“Em, có muốn ở bên anh không?”
…
Em, có muốn ở bên anh không?
Những lời đó như bùa chú xuyên thủng màng nhĩ, cứ quanh quẩn bên tai Nguyễn Tinh Trầm.
Ghế sofa hai người ngồi không lớn, khoảng cách giữa cô và Cố Húc còn chưa đến một gang bàn tay. Ngồi ở đây, cô có thể cảm nhận được rõ ràng mùi trầm hương trên người anh.
Người là thật.
Lời nói là thật.
Mọi thứ xung quanh đều là thật.
Nhưng Nguyễn Tinh Trầm biểu hiện rõ ràng vẻ mặt không thể tin nổi. Cô ngẩng đầu, đôi mắt lúc nào cũng tràn ngập sức sống trước màn ảnh giờ ngây ra. Hai cánh môi đỏ mọng mấp máy. Do dự mất một lúc lâu cô mới nói vài tiếng, bé tới mức gần như không nghe thấy.
“Cố Húc, anh…”
Cô muốn xác nhận lại xem mình có nghe nhầm không nhưng người đàn ông bên cạnh rất thông minh, dường như đã biết ngay cô muốn nói gì ngay khoảnh khắc cô mở miệng.
Tay Cố Húc vẫn gác trên lưng ghế sofa.
Cánh tay còn lại giấu dưới lớp áo khoác lông nhìn thì có vẻ như tùy ý đặt đó, nhưng thật ra đang gồng sức. Anh khẩn trương. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, anh tỏ tình với một cô gái, không hề càn rỡ hay đùa vui. Anh cẩn thận từng chút một, trịnh trọng bộc lộ những lời từ tận sâu thẳm trong trái tim với cô.
Thế nhưng, anh sợ cô không tin, sợ cô cho rằng mình đang đùa cợt.
Dù căng thẳng đến đâu, anh cũng không bộc lộ nó trước mặt Nguyễn Tinh Trầm.
Anh không sợ mình bị chê cười. Có điều, cô lo lắng, khẩn trương như vậy, nếu anh còn lắp bắp, đảm bảo lần tỏ tình này sẽ hỏng bét.