“Đứa trẻ Cố Húc dắt theo là con của tổng đạo diễn. Tổng đạo diễn muốn cho con mình ra mắt nên định mượn danh tiếng Cố Húc nâng con lên. Sau nhìn ra sự việc, cậu ấy định rời khỏi chương trình luôn nhưng nghĩ tới bạn mình làm giám chế, sợ bản thân làm người ta khó xử nên nhịn.”
Nói đến đây, Trang Kỳ liếc cô một cái, bất đắc dĩ bảo: “Em biết tính tình cậu ta rồi đấy, mọi việc vỡ lở ra thì lấy đâu sắc mặt tốt? Tên tổng đạo diễn kia vừa chẳng được tích sự gì lại sĩ diện, cắt nối biên tập để Cố Húc bị bôi đen.”
Không ngờ lý do sự việc lại thế này.
Khoảnh khắc ấy, Nguyễn Tinh Trầm vừa tức giận vừa đau lòng, đôi tay thon dài trắng nõn siết chặt cốc nước, khuôn mặt nhỏ nhắn bạnh ra.
Tuy cô chưa hết mấy việc ở chốn này nhưng cũng biết ở đây lắm trò mờ ám, một số người chuyên lợi dụng chức vụ để làm đủ trò ghê tởm: “Nếu vấn đề nằm ở đạo diễn, sao bên chị không lên tiếng ạ?” Sao Cố Húc lại phải chịu tiếng ác?
Trang Kỳ mỉm cười, nhỏ giọng giải thích: “Sự việc nổ ra, người trong phòng làm việc giận muốn điên lên, văn bản luật sư soạn xong hết rồi. Nhưng người trong kia kìa, em đừng nhìn ngày thường cậu ấy kiêu ngạo, hay làm bậy mà nghĩ xấu. Thật ra, lòng cậu rất ấm áp…”
“Nếu bên chị gửi văn bản luật sư đi, chắc chắn tay đạo diễn kia sẽ không ngóc đầu lên nổi trong giới. Em biết lực lượng fan Cố Húc đông thế nào mà. Nhưng, người lớn có tội, mà trẻ con vô tội…”
“Cậu ấy sợ liên lụy đến đứa bé nên nhịn.”
Nguyễn Tinh Trầm mím môi không nói gì, giương mắt nhìn góc nghiêng khuôn mặt Cố Húc, nụ cười nhẹ, nghe giọng nói trầm thấp mà dịu dàng. Lúc lâu sau, cô nhỏ giọng nói: “Anh ấy luôn là như thế.” Thoạt nhìn thì rất khó ở chung chứ thật ra lòng dạ lại ấm áp hơn bất cứ ai.
Tên ngốc này…
Lười giải thích đến độ thà để cả thế giới hiểu lầm.
Lúc chưa tiếp xúc với nhau, Nguyễn Tinh Trầm cứ nghĩ Cố Húc lớn mạnh đến mức không gì không làm được.
Đến khi quen rồi, cô mới phát ra, à, người đàn ông đấy đâu phải muốn gì cũng được.
Tim cô thắt lại như bị thứ gì đó bóp nghẹt, vừa buồn bực vừa đau lòng. Muốn nói nhưng chẳng nói nên lời, chỉ biết dõi mắt theo bóng dáng kiêu ngạo của ai kia.
Trang Kỳ mỉm cười, nhìn cô.
Chẳng biết sao cô ấy lại muốn nói mấy lời kia với Nguyễn Tinh Trầm. Nhưng nghĩ đến việc hai người kia có cơ hội bên nhau, mình tiết lộ chút sự thật về Cố Húc cũng tốt mà.
Câu chuyện cổ tích trong phòng đã ngừng.
Cố Húc quay đầu nhìn hai người đứng ở cửa, nhướng mày: “Sao không vào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-102-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]
Nghe tiếng, Nguyễn Tinh Trầm hoàn hồn, áp chế cảm xúc trong lòng xuống, cất bước đi vào. Đám trẻ con la ó muốn Cố Húc kể tiếp nhưng thấy sắc mặt mệt mỏi của anh, cô khom lưng nói: “Anh Cố đã chơi với các em suốt buổi trưa rồi, mệt lắm rồi.”
“Hơn nữa…”
Cô xem đồng hồ: “Đến giờ ăn cơm của các em rồi đó. Nếu các em không đi, mẹ viện trưởng lại phải tới gọi.”
Đám trẻ con đó tuy nghịch ngợm nhưng rất biết nghe lời. Giờ chúng cũng phát hiện ra Cố Húc mệt, đứng dậy cúi người chào rồi nói “cảm ơn anh Cố” và nói thêm một câu với Nguyễn Tinh Trầm. Xong xuôi, chúng xếp hàng theo trật tự đi ra ngoài.
Cố Húc nhìn theo chúng, cười: “Lễ phép quá.”
Nguyễn Tinh Trầm cũng nhìn theo, tiếp lời: “Đa số các em ấy đều là trẻ bị bỏ rơi, từ bé đã phải sống ở viện phúc lợi. Có đôi khi, sẽ có người đến đây nhận nuôi. Các em ấy đều biết chỉ khi mình biểu hiện tốt mới có cơ hội được nhận nuôi.”
Đôi khi, xã hội bất công như vậy đấy.
Vài đứa trẻ ngây thơ hồn nhiên có thể làm nũng với bố mẹ, có em thì từ bé đã phải chịu đủ đắng cay ngọt bùi. Cuộc sống đưa đẩy các em thành dảng vẻ ấy, chẳng biết đó là hạnh phúc hay bất hạnh nữa.
Nghe đến đây, tay cầm sách của Cố Húc siết chặt.
Anh nhìn Nguyễn Tinh Trầm, nghĩ đến những gì cô trải qua, há mồm định nói.
Cô xoay người, nhìn sắc mặt Cố Húc đoán ngay được anh nghĩ gì, cười cười quay qua nhắc tới cốc nước trong tay, dịu dàng nói: “Em thả thêm long nhãn và táo đỏ, không ngọt lắm đâu. Anh thử đi.”
Dứt câu, cô ngồi xuống bên cạnh Cố Húc, nhẹ nhàng bổ sung: “Thầy Cố, em không sao.”
Cô may mắn hơn các em ấy nhiều.
Cố Húc im lặng quan sát cô. Sau đó, anh duỗi tay xoa đầu cô.
Lòng bàn tay vừa rộng vừa dài ấy cọ qua cọ lại trên đỉnh đầu cô, dẫn theo dòng điện chạy dọc toàn thân. Đây không phải lần đầu tiên Nguyễn Tinh Trầm bị Cố Húc xoa đầu nhưng… cô liếc về phía Trang Kỳ. Nơi này còn có người khác đấy.
Tuy Trang Kỳ tỏ vẻ “mình không thấy gì hết” nhưng Nguyễn Tinh Trầm vẫn xấu hổ đỏ mặt.
May mà Cố Húc thu tay nhanh.
Bầu không khí xấu hổ bao trùm, tim đập “thình thịch” liên hồi. Để giảm bớt sự ngại ngùng ấy, Nguyễn Tinh Trầm hỏi: “Thầy Cố, hôm nay mọi người có về luôn không?”
Mê Truyện Dịch