Lời còn chưa nói xong đã bị người nào đó hung hăng trừng mắt nhìn, Lâm Đạt co rụt cổ lại không nói nữa.
Tâm tình tốt của Lý Thiên Trân bị người khác phá hoại. Cô ta thu lại nụ cười trên mặt, ngay cả giọng nói cũng lạnh xuống vài phần: "Em không nói, chị không nói, ai sẽ biết? Chỉ là một cô nhóc mới nổi tiếng được mấy ngày, đám người trong công ty đó đúng là không có đầu óc khi coi cô ta như bảo vật."
Trước kia, lúc cô ta còn đang cực kỳ nổi tiếng thì không biết Nguyễn Tinh Trầm đang chui trong đoàn phim nhỏ nào diễn vai quần chúng đâu.
Nhưng bây giờ...
Không ngờ giờ cô ta lưu lạc tới mức diễn vai nữ phụ, lại còn diễn vai nữ phụ số bốn!!
Càng nghĩ, trong lòng càng tức giận. Cô ta đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, ghét bỏ đánh giá phòng trang điểm chung bảy tám người dùng lộn xộn hết cả lên. Phải miễn cưỡng lắm cô ta mới kìm lại tính tình của mình, nói: "Chút nữa em đi tìm người kéo nhịp bài viết đi, nhớ là phải chọc giận fan Cố Húc đấy. Sức chiến đấu của fan anh ta không phải chỉ là lời đồn đâu, bị nhà anh ta nhìn chằm chằm thì dù Nguyễn Tinh Trầm không bị lột một lớp da cũng đau vài ngày."
"Tốt nhất là nhân cơ hội này đạo diễn Hạ thay luôn cô ta đi."
Cô ta biết Hạ Hồng Phi ghét nhất là người trong đoàn làm phim không an phận. Đặc biệt là người có những lời gièm pha bay đầy trời. Nếu vai diễn của Nguyễn Tinh Trầm bị đổi thì công ty không có khả năng tiếp tục nâng đỡ cô ấy. Dường như có thể tưởng tượng ra cảnh Nguyễn Tinh Trầm bị cướp, Lý Thiên Trân không giấu được ý cười trên mặt, ngay cả khóe môi cũng hơi nhếch lên.
Đúng lúc này, cửa bị mở ra...
Lý Thiên Trân hoảng sợ, lập tức đổi sang bộ dáng dịu dàng ngày thường. Mắt nhìn thấy người tới là Nguyễn Tinh Trầm, sắc mặt cô ta cứng đờ. Nhưng chỉ như thế một lúc thôi, cô ta đã lấy lại nụ cười, dịu dàng nói: "Là Tinh Trầm à, sao em lại tới đây?" Nói xong, cô ta hơi dừng lại, giọng điệu mang theo chút thương cảm, bắt đầu an ủi người khác: "Chuyện trên Weibo chị đã thấy rồi."
"Em đừng lo lắng, công ty sẽ xử lý việc này. Nếu em cần chị đứng ra nói giúp thì chị có thể chia sẻ để đảm bảo độ nổi tiếng cho em."
Nguyễn Tinh Trầm đứng ở cửa, chỉ nhìn cô ta chứ không nói gì. Khuôn mặt nhỏ lạnh như băng, môi mím chặt.
Bình thường cô đối xử với ai cũng rất ôn hòa, đây là lần đầu tiên cô có vẻ mặt như này. Trong lòng Lý Thiên Trân có gì đó rơi lộp bộp, cơ mặt hơi bạnh ra: "Sao em lại nhìn chị như thế?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-10-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]
Mới dứt lời, Nguyễn Tinh Trầm lấy di động ra, ấn một cái.
"Chị Thiên Trần, chị và chị Nguyễn là người cùng công ty, nếu để công ty biết chị dùng tài khoản ảo công khai bôi nhọ Cố ảnh đế và chị ấy..."
"Em không nói, chị không nói, ai sẽ biết?"
"Chút nữa em đi tìm người kéo nhịp bài viết đi..."
"Tốt nhất là nhân cơ hội này để đạo diễn Hạ thay luôn cô ta đi."
Mê Truyện Dịch
Lý Thiên Trâm nghe đoạn âm thanh này, hai mắt mở to. Đây, đây là tình huống gì thế?
Lý Thiên Trân đã quanh quẩn trong cái vòng này nhiều năm, vốn quen giữ vẻ bề ngoài bình tĩnh nhưng giờ lại có chút hoảng loạn. Cô ta chống tay lên bàn, nhìn Nguyễn Tinh Trầm, khó khăn lắm mới thốt nên lời: “Nguyễn Tinh Trầm, cô… cô muốn làm gì?”
Nguyễn Tinh Trầm không đáp, chỉ tắt đoạn ghi âm rồi thờ ơ nói: “Giờ thì cô biết vị trí của tôi ở công ty rồi chứ?”
Sắc mặt Lý Thiên Trân cứng đờ. Cô ta không nói gì, tay đang chống trên bàn cũng rụt về.
Đương nhiên cô ta biết vị trí của Nguyễn Tinh Trầm. Trong mắt các cấp cao của công ty, Nguyễn Tinh Trầm là cây hái ra tiền. Mọi tài nguyên tốt đều được dồn cho cô ấy. Trước kia, Lý Thiên Trân đã nhắm đến hợp đồng đại diện của Chanel, chuẩn bị ký kết thì nó lại tuột khỏi tay vì sự nổi lên của Nguyễn Tinh Trầm. Nếu không vì chuyện đó, cô ta đã chẳng làm ra nông nỗi này.
Thấy sắc mặt Lý Thiên Trân thay đổi, Nguyễn Tinh Trầm vẫn không bận tâm, nói tiếp: “Vậy thì chị nên rõ, nếu tôi mang đoạn ghi âm này trình lên cấp cao công ty, họ sẽ làm gì.” Lúc này, giọng cô ấy lạnh lùng đến cực điểm, không khác gì vẻ mặt. Nói xong, cô chỉ đứng nhìn đối phương, không mở miệng thêm.
Sắc mặt Lý Thiên Trân càng lúc càng tái nhợt vì lời Nguyễn Tinh Trầm nói.
Với vị thế hiện tại của Nguyễn Tinh Trầm, nếu cô ấy đưa đoạn ghi âm này cho cấp cao công ty, chắc chắn họ sẽ “đóng băng hoạt động” (tuyết tàng) của Lý Thiên Trân để làm nguôi giận cô ấy. Năm nay, Lý Thiên Trân đã ba mươi tuổi, nếu bị “đóng băng” nữa thì sẽ không còn cơ hội nào. Trong lòng bừng lên sự tức giận và thù hận khiến hai mắt cô ta đỏ ngầu, nhưng đến nước này, cô ta không còn cách nào phản kháng, chỉ đành cố gắng chống đỡ, hạ giọng hỏi: “Cô muốn tôi làm gì?”