“Kỳ thị thì , chính là kỳ thị . Gã nếu ở bên ngoài, đến làng chúng , mặc thế nào thì mặc. Đến Lão Bệnh Thôn của chúng thì mặc như .”
Hàn đại gia một bước bước , chặn đường của Mạn Đà La Vương.
“Ta , ngươi là ai , ăn mặc như chạy đến làng chúng gì!”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Hàn đại gia chút khách khí chỉ trích Mạn Đà La Vương, còn Lưu đại thẩm thì ở một bên xem kịch vui.
Mạn Đà La Vương mặt biểu cảm mặt, nhưng trong lòng lạnh liên tục.
Một phàm nhân cũng dám chuyện với như , thật sống chết.
Nếu là ngày thường, một phàm nhân dám chuyện với như , nhất định chút do dự mà g.i.ế.c chết.
bây giờ thể vội vàng tay, nếu bây giờ tay kinh động đến bên trong, để chạy mất thì .
“Bản tọa đến để tìm .” Mạn Đà La Vương lạnh lùng .
“Tìm , ngươi tìm ai, trong làng đều quen?”
Hàn đại gia cảnh giác Mạn Đà La Vương. Gã bất nam bất nữ chạy đến Lão Bệnh Thôn của họ tìm , chắc chắn là ý .
Chẳng lẽ dụ dỗ mấy cô nương trong làng chúng .
Cái , mấy cô nương trong làng chúng thể gả cho gã như , gả cũng chỉ thể gả cho Tiểu Bắc.
Tiểu Bắc còn kết hôn, trông chừng cho nó, thể để mấy cô nương trong làng đàn ông khác chọn .
Hàn đại gia Mạn Đà La Vương, trong mắt vẻ cảnh giác càng ngày càng nghiêm trọng.
Mạn Đà La Vương nhíu mày, trong mắt lộ vẻ vui.
Một phàm nhân dám lải nhải với nhiều như , còn cho .
Vốn dĩ bại lộ phận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoa-ra-ta-la-dai-lao-tu-tien/chuong-97-man-da-la-vuong-bi-thuong.html.]
“Bản tọa động thủ, ngươi bây giờ nếu tránh , bản tọa còn thể tha cho ngươi một mạng!” Mạn Đà La Vương nhàn nhạt .
Hàn đại gia từ khi nào gặp thái độ như . Ở Lão Bệnh Thôn, ai dám chuyện với ông như thế.
Ai thấy ông mà gọi một tiếng Hàn đại gia.
Bây giờ một gã bất nam bất nữ dám chuyện với như .
Hàn đại gia nổi giận !
“Ngươi cái đồ bất nam bất nữ, liếc mắt một cái ngươi , cho ngươi , ngươi mau , nếu sẽ kêu .” Hàn đại gia nổi giận đùng đùng .
“Ai, thế nhân luôn vô tri như , mặt là một vị đại lão mà quen , ngược còn mắng mỏ, cho cơ hội mà quý trọng, thì thôi .”
Mạn Đà La Vương lắc đầu thở dài, tay hướng về phía Hàn đại gia duỗi , đó nắm chặt!
“Hậu quả của việc đắc tội với bản tọa chính là chết!”
Khí thế đó kinh vô cùng, phảng phất như tất cả đều trong lòng bàn tay .
Theo lý mà cũng nên là như . Mạn Đà La Vương là sự tồn tại cấp Yêu Vương, mà Hàn đại gia chẳng qua chỉ là một phàm nhân nhỏ bé.
Mạn Đà La Vương g.i.ế.c c.h.ế.t một phàm nhân, chẳng là dễ như trở bàn tay.
khi Mạn Đà La Vương xong, hoảng sợ phát hiện yêu lực của biến mất thấy.
“Đây, đây là chuyện gì?” Mạn Đà La Vương hoảng sợ vô cùng.
Hàn đại gia vốn dọa cho sững sờ, dù đây cũng là một trẻ tuổi, cũng là một lão già, đánh với chỉ sợ lợi gì.
ông phát hiện tên chỉ sợ chút trung nhị, nửa ngày nhúc nhích, còn ở đó la hét.
“Này, ngươi cái gì mà , mau cút , nếu lão tử đánh c.h.ế.t ngươi.” Hàn đại gia giơ bắp tay lên.
giờ phút Mạn Đà La Vương lời của Hàn đại gia, giờ phút trong lòng sợ hãi vô cùng.
Hàng ngàn năm qua, từng gặp chuyện khủng bố như .