...
Một khúc kết thúc, Triệu Tiểu Bắc không khỏi gật đầu.
"Cầm nghệ của Sở cô nương rất không tồi, nhưng hơi có tỳ vết!" Triệu Tiểu Bắc nói thật.
Lời này của Triệu Tiểu Bắc vừa nói ra, Sở Rả Rích nghi hoặc nói: "Tiền bối, ngài cũng hiểu về đàn sao?"
"Lược hiểu, lược hiểu!"
Triệu Tiểu Bắc cười nhạt, cầm kỳ thư họa, làm ruộng nấu cơm, không có gì là hắn không biết.
Có thể nói mấy năm gần đây, trừ việc tu luyện ra, Triệu Tiểu Bắc không biết, còn lại các tài nghệ khác hắn đều biết!
Sở Rả Rích có chút kích động, không ngờ vị tiền bối trước mặt này lại còn hiểu về cầm nghệ.
Tiền bối nói "lược hiểu", với tính cách của tiền bối, nhất định là vô cùng am hiểu.
"Còn xin tiền bối chỉ giáo!" Sở Rả Rích kích động nói.
Nói đến chuyên môn của mình, Triệu Tiểu Bắc từ ghế bành đứng dậy, chắp tay sau lưng.
Nhìn Sở Rả Rích nói: "Cầm nghệ của Sở cô nương tuy rất thành thạo, nhưng đây cũng chính là điểm yếu của cô!"
Sở Rả Rích nghe vậy, mặt mày nghi hoặc, cầm nghệ của mình thành thạo sao lại trở thành điểm yếu?
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Triệu Tiểu Bắc từ từ đi đến trước mặt Sở Rả Rích, cầm lấy cây đàn.
"Thủ pháp của cô thành thạo, cho nên khi cô gảy đàn không cho phép mình có một chút sai lầm nào. Điều này dẫn đến tiếng đàn của cô tuy hay, nhưng lại thiếu đi linh khí, mất đi linh hồn!"
Triệu Tiểu Bắc đặt cây đàn lên đùi mình, nhẹ nhàng vuốt một cái.
Trong nháy mắt, tiếng đàn hình thành từng đạo sóng âm, lan tỏa ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoa-ra-ta-la-dai-lao-tu-tien/chuong-78.html.]
Triệu Tiểu Bắc không dừng lại, bắt đầu diễn tấu. Hai tay của hắn nhanh chóng di chuyển trên cây đàn.
Dây đàn dưới sự gảy của hắn, truyền đến từng đợt âm thanh du dương êm tai.
Theo Triệu Tiểu Bắc bắt đầu đàn, Sở Rả Rích như bị sét đánh, nàng gắt gao nhìn chằm chằm vào Triệu Tiểu Bắc.
Giờ phút này trong mắt nàng, sóng âm do Triệu Tiểu Bắc gảy đàn sinh ra hóa thành một con phượng hoàng khổng lồ.
Giờ phút này nó đang bay lượn trên không trung, con phượng hoàng này theo tiếng đàn của Triệu tiền bối không ngừng múa lượn.
Đây là cầm phương pháp tắc!
Con phượng hoàng này là do cầm phương pháp tắc hóa thành, mỗi một điệu múa của nó đều là điệu múa của cầm phương pháp tắc!
Tiền bối lại nắm giữ được cầm phương pháp tắc!
Sở Rả Rích nghe tiếng đàn, nhìn pháp tắc múa lượn, giờ phút này cầm phương pháp tắc trong cơ thể nàng bắt đầu ngưng tụ.
So với hỏa phương pháp tắc, nàng đối với cầm đạo một đường đã nghiên cứu sâu sắc, nàng chủ tu chính là cầm đạo.
Giờ khắc này, cầm phương pháp tắc trong cơ thể nàng không ngừng ngưng tụ, khí tức cầm đạo trên người nàng bắt đầu bùng nổ, bùng nổ một hồi lâu.
Khí tức cầm đạo lại bắt đầu từ từ thu liễm, cuối cùng Sở Rả Rích phảng phất như một người bình thường trên con đường cầm đạo.
Đây là trở về nguyên trạng, chân chính nắm giữ được cầm phương pháp tắc.
Sau này nếu không phải Sở Rả Rích tự mình thể hiện ra, người bình thường căn bản không biết nàng đã nắm giữ cầm phương pháp tắc!
Một khúc kết thúc!
Triệu Tiểu Bắc chưa đã thèm vuốt ve cây đàn, đã lâu không luyện tập, tay có chút cứng.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Sở Rả Rích, phát hiện giờ phút này Sở Rả Rích mắt đờ đẫn đứng đó, không biết đang suy nghĩ gì!