Mặc dù mức độ nắm giữ hỏa phương pháp tắc vẫn còn rất thấp, nhưng điều này đã làm cho Sở Rả Rích cảm thấy vô cùng vui mừng. Phải biết vừa rồi nàng chính là một tiểu bạch không biết gì cả.
Triệu Tiểu Bắc nằm trên chiếc ghế bành, trong lòng ôm con tiểu hồ ly đã ăn no tròn, dưới chân là con ch.ó đen Tiểu Hắc.
Nhìn những vì sao trên bầu trời, ngẫm lại cuộc sống như vậy cũng không tồi.
Mặc dù mình đến thế giới tu tiên này mà không thể tu tiên, nhưng ít nhất mình sống khá vui vẻ.
Hơn nữa, thức ăn ở đây không ô nhiễm lại còn thân thiện với môi trường, so với thế giới trước kia của mình an toàn hơn nhiều.
Triệu Tiểu Bắc vuốt ve con tiểu hồ ly trong lòng, tiểu hồ ly dưới sự vuốt ve của Triệu Tiểu Bắc từ từ nhắm mắt lại, bắt đầu ngủ.
Con tiểu hồ ly này ăn nhiều nhất, nhiều thịt nướng như vậy gần như một nửa đều bị nó ăn hết.
Triệu Tiểu Bắc không ngờ rằng, con hồ ly nhỏ bé này lại có sức ăn lớn như vậy.
"Sở cô nương, đồ nướng này ăn tương đối nhiều dầu mỡ, vừa hay ta ở đây mới hái trà, cô nếm thử đi!"
Triệu Tiểu Bắc pha xong một ly trà đặt trước mặt Sở Rả Rích, mình cũng bưng một ly bắt đầu uống.
"Ăn xong đồ nướng, phải uống một ly trà để giải ngấy!" Triệu Tiểu Bắc cười nói.
"Đa tạ tiền bối!"
Sở Rả Rích cảm kích nói một tiếng, sau đó bưng ly lên uống một hơi cạn sạch.
Thịt này ăn quả thực khá nhiều dầu, hơn nữa nàng đã rất nhiều năm không ăn thịt như vậy, dạ dày bây giờ có chút căng.
Một ly trà vừa hay có thể giải ngấy, tiêu hóa thức ăn.
Một ly trà vừa xuống bụng, đôi mắt vốn bình thường của Sở Rả Rích phụt ra một tia sáng khó tin.
Sau đó nàng lập tức nhắm mắt lại, ngồi xếp bằng. Chướng ngại tu luyện đã làm khó nàng bao nhiêu năm, giờ khắc này đã được giải khai. Ngay sau đó, tu vi của nàng như hỏa tiễn phóng lên trời!
Độ kiếp nhất trọng thiên!
Độ kiếp nhị trọng thiên!
Độ kiếp tam trọng thiên!
...
Độ kiếp bát trọng thiên!
Độ kiếp cửu trọng thiên!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoa-ra-ta-la-dai-lao-tu-tien/chuong-77-luoc-hieu-luoc-hieu.html.]
Cuối cùng mãi cho đến Độ Kiếp Cửu Trọng Thiên mới kết thúc.
Sở Rả Rích lúc này mới kích động đứng dậy, hướng về phía Triệu Tiểu Bắc cúi đầu thật mạnh.
"Đa tạ tiền bối ơn tái tạo, đệ tử không dám quên!"
Triệu Tiểu Bắc bị hành động đột ngột của Sở Rả Rích làm cho giật mình. Chẳng qua chỉ là một bữa cơm, sao lại liên quan đến ơn tái tạo.
"Khụ khụ, Sở cô nương nói quá lời rồi, quá lời rồi!" Triệu Tiểu Bắc vội vàng nói: "Chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức!"
Nâng cao thực lực của mình, đối với tiền bối mà nói lại chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Nghĩ đến buổi chiều khi mình mới đến động phủ của tiền bối, những lời của tiền bối.
Nhất định là tiền bối chê tu vi của ta quá kém, cho nên mới ngầm giúp ta nâng cao thực lực.
Tiền bối làm người lại vô tư như vậy, Sở Rả Rích nhìn Triệu Tiểu Bắc với ánh mắt tràn ngập sùng bái!
Triệu Tiểu Bắc bị ánh mắt của Sở Rả Rích nhìn đến ngại ngùng, vội vàng chuyển chủ đề.
"Đêm tối thế này, nếu có thể có âm nhạc thì thật tốt!"
Triệu tiền bối lại biết mình biết đánh đàn, Triệu tiền bối là tồn tại gì, ngài biết ta biết đánh đàn không phải là chuyện bình thường sao?
Chỉ là bây giờ Triệu tiền bối đột nhiên muốn ta đánh đàn, chẳng lẽ ngài muốn nghe thử tu vi của ta trên con đường cầm đạo.
Sở Rả Rích trong lòng cảm thấy suy đoán của mình vô cùng chính xác, nếu không thì sao tiền bối vừa mới giúp mình nâng cao thực lực, bây giờ lại muốn nghe nhạc.
"Tiền bối, ta vừa hay lược hiểu một ít về cầm nghệ, không bằng ta đàn cho tiền bối một khúc!"
Sở Rả Rích lấy cây đàn cổ của mình ra.
Triệu Tiểu Bắc không ngờ Sở Rả Rích này lại biết đánh đàn, không khỏi vui mừng khôn xiết.
Mình đến Linh Võ Đại Lục này còn chưa từng nghe qua âm nhạc của Linh Võ Đại Lục là gì, lần này vừa hay có thể nghe thử.
"Được thôi, vậy phiền Sở cô nương!"
"Vậy ta xin múa rìu qua mắt thợ!"
Sở Rả Rích bắt đầu gảy dây đàn!
Tiếng đàn thanh thúy bắt đầu vang lên theo ngón tay ngọc ngà của Sở Rả Rích.
Tiếng đàn lúc thì như gió mát thổi qua, lúc thì như suối nước róc rách chảy, lúc thì lại như chim hoàng oanh hót vang!
Làm người ta như lạc vào rừng sâu, toàn bộ thể xác và tinh thần đều trở nên vui vẻ.