HÓA RA TA BỊ PHU QUÂN TÍNH KẾ - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-09-11 06:05:36
Lượt xem: 91

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nàng mới mười bốn tuổi, nuông chiều mà lớn lên, cũng tâm tư tỉ mỉ như .

Thấy hoa thì tiện tay hái luôn.

Thật Lưu Đàn thể đoán , khi thấy cây hoa lê, nàng vui vẻ nhường nào.

Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!

Thiếu nữ như Minh Hoàn, dù lén bẻ một cành hoa, ở trong mắt Lưu Đàn cũng vô cùng đáng yêu.

Ai nhẫn tâm quở trách một thiếu nữ ngây thơ như ?

Dù cho thiếu nữ phạm lầm lớn tày trời.

Lưu Đàn .

Minh Hoàn cảm thấy tâm tư của lắm, nhưng mà, so với Lưu Đàn, nàng chỉ là một cô bé rành thế sự, hiểu cũng nhiều, cũng cụ thể Lưu Đàn chỗ nào .

Có thể là ánh mắt, cũng thể là giọng điệu lúc chuyện.

Ánh mắt Lưu Đàn nàng đủ đắn, lúc chuyện giống như cố gắng đè nén tình cảm, nhưng càng kiềm chế, càng vẻ mờ ám .

Minh Hoàn ngước mắt Lưu Đàn, đồng tử nàng trong, đen trắng rõ ràng, qua vẻ quá tâm cơ:

“Ta nhận với ngài, ?”

“Ta cũng nhỏ mọn. Ta thật lòng khen hoa lê trong tay nàng .”

Lưu Đàn mỉm đầy hàm ý:

“Minh tiểu thư, nếu nàng thích, cho dù mang cả cây hoa lê , cũng bằng lòng.”

Trong lòng Minh Hoàn chợt nhẹ nhõm hẳn, rốt cuộc nàng lộ nụ nhàn nhạt:

“Một cành là đủ , cảm ơn Mục vương điện hạ.”

Lưu Đàn :

“Minh tiểu thư xin tự nhiên, cũng về .”

Đây là đầu tiên Minh Hoàn với , kiếp kiếp , đầu tiên chủ động với .

Kiếp , nếu Minh Hoàn sẵn lòng với , đừng là một cành hoa lê, cho dù là cả cây trân châu đá quý, cũng cam tâm dâng lên.

Lưu Đàn chỉ một nắm lấy cằm Minh Hoàn, cúi đầu hôn nàng.

Nàng luôn lạnh như băng, khiến lòng Lưu Đàn khó chịu.

Lưu Đàn liền ép nàng với , nhưng nàng lời chút nào…

Lưu Đàn từng cho rằng, để niềm vui của Minh Hoàn là khó.

Nàng Minh nguyệt châu, trâm tơ vàng, Lưu Đàn cũng , thể dùng thứ gì để đổi lấy tiếng của nàng.

Lưu Đàn từng nghĩ, nếu như Minh Hoàn nguyện ý thật lòng với một tiếng, tự nguyện học Chu U Vương đốt lửa đùa giỡn chư hầu, vứt bỏ giang sơn chỉ cần mỹ nhân vui vẻ.

Thứ mà từng nhớ mãi quên, cầu cũng , hôm nay chỉ dùng một cành hoa lê đơn giản lấy về tay.

Minh Hoàn rời khỏi chỗ Lưu Đàn, lâu , hầu gái của nàng, Sào Ngọc tới:

“Tiểu thư ơi, chạy ? Nô tỳ tìm khắp nơi mà cũng tìm nữa.”

 

Minh Hoàn :

“Vừa nãy thấy hoa lê ở gần đây nở nên bẻ một cành, Song Ngưng bọn họ ?”

“Quý tiểu thư các nàng đang chuyện phiếm trong đình ạ.”

Sào Ngọc chút bất mãn :

“Người , biểu tiểu thư thừa dịp ở đó, rõ oan ức mặt một đám cô nương. Hừ, lão phu nhân thương yêu nàng như , ngoài, đặc biệt cho nàng một cây trâm bảo thạch, trái là khiến nàng tủi .”

Ánh mắt Minh Hoàn chợt trở nên lạnh lẽo.

Mặc dù nàng quan tâm tới chuyện trong nhà, so đo với một đám đàn bà ở nhà , cũng để cô chị họ ở trong lòng, nhưng mặt ngoài, Minh Hoàn vẫn để ý tới thể diện của nhà họ Minh.

Lúc trong đình, một thiếu nữ mặc áo gấm màu quả hạnh, tóc cài trâm bảo thạch đang mếu máo kể lể gì đó, đột nhiên thấy Minh Hoàn tới, sắc mặt nàng trong nháy mắt trở nên trắng bệch, câu nào nữa.

Điều rơi mắt , giống như thiếu nữ thường Minh Hoàn ức hiếp, dọa cho lời.

Mẹ đẻ của thiếu nữ là cô của Minh Hoàn, nàng lớn hơn Minh Hoàn một tuổi, là chị họ của Minh Hoàn, họ Điền, tên Vũ Vận.

Điền Vũ Vận một cách khó khăn:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoa-ra-ta-bi-phu-quan-tinh-ke/chuong-4.html.]

“Hoàn Hoàn , em ? Nơi là Mục vương phủ, em đừng lạc đấy.”

Sào Ngọc thấy vẻ oan ức vờ đáng thương của Điền Vũ Vận thì nổi nóng, hôm nay, khuê tú nhà nào mà mặc sức thoải mái?

Cho dù Điền Vũ Vận cả ngày ở lưng khích bác, giả bộ đáng thương, cũng theo kịp tiểu thư nhà nàng !

Minh Hoàn tới, hờ hững :

“Đi dạo ở gần đây một lúc, chị họ đang gì với , xem náo nhiệt.”

Đang đây đều là tiểu thư khuê các mặt mũi ở Mục Châu, mỗi một đều đầu óc nhanh nhẹn, nhận định tình hình.

Minh Hoàn là con gái dòng chính nhà họ Minh, Điền Vũ Vận thì là cái gì chứ?

Cùng lắm chỉ là thích nương nhờ nhà họ Minh mà thôi.

Minh Hoàn ít khi ngoài, nhưng phận nàng cao quý, dung mạo như , chỉ cần xảy chuyện ngoài ý , nhất định là tiền đồ vô hạn, sẽ gả cho quý nhân.

Có quan hệ với Minh Hoàn, tương lai cũng thêm một mối giao thiệp.

Cho nên, sẽ vì những lời của Điền Vũ Vận mà thái độ gì với Minh Hoàn.

Dù là ức h.i.ế.p Điền Vũ Vận thật thì chứ?

Nhà ai mà một đại tiểu thư lớn lối, tính tình chứ?

Quý nữ đang đây đều “tự quét tuyết cửa”, thèm quan tâm Điền Vũ Vận sống .

Một thiếu nữ :

“Cũng gì cả, Vũ Vận chỉ , hôm qua nàng mắc mưa, uống thuốc, đến hôm nay vẫn thoải mái.”

“Không uống thuốc ?”

Minh Hoàn một tiếng nhạt nhẽo:

“Có lẽ là chị họ sốt nên hồ đồ . Tối hôm qua lão phu nhân ở bên chị cả một đêm, tự tay đút thuốc cho chị, hôm nay quên mất ?”

Điền Vũ Vận ngờ những lời lơ đãng thốt ban nãy sẽ nhắc , mặt nàng đỏ lên.

Minh Hoàn tiến lên, vươn bàn tay ngọc vô cùng mềm mại, nhẹ nhàng đỡ lấy cây trâm của Điền Vũ Vận.

Giọng nàng dịu dàng, lúc nhẹ giọng chuyện, tương đối khiến khác mê đắm, tiếng trong trẻo, cho dù là khuê tú mặt ở đây, cũng đều mê mẩn:

“Cây trâm khảm bảo thạch là lão phu nhân tặng cho chị. Chị cài cẩn thận, nếu trâm lỏng thì cài , chớ để rơi mất mới .”

Giọng nàng êm dịu, bờ môi mang theo ý , là hình ảnh dịu dàng ấm áp quan tâm chị em.

Chỉ Điền Vũ Vận nhận , lúc Minh Hoàn đỡ cây trâm thì cố ý đ.â.m nàng một cái, dù chảy máu, nhưng cũng đau.

Trong nháy mắt hai mắt Điền Vũ Vận ngập nước, nàng đáng thương Minh Hoàn, nhưng dám lời nào.

“Vũ Vận, cây trâm đầu cô là Minh lão phu nhân tặng hả? Đẹp như , sống thê thảm chứ? Lão phu nhân đối xử với cô như cơ mà!”

Một quý nữ trong đó cố ý bộ ngây thơ, uyển chuyển, :

“Nếu như tặng đồ quý như , nhất định vui vẻ cực kỳ.”

Minh Hoàn quý nữ đó, là Nhị tiểu thư nhà họ Vi, Vi Linh Lợi, cũng như tên, là một thông minh lanh lợi.

Sắc mặt Điền Vũ Vận vẫn tái nhợt, cũng để ý tới Vi Linh Lợi.

Minh Hoàn xuống, :

“Chiếc nhẫn ngọc xanh tay Vi tiểu thư, kiểu dáng thật , hợp với bộ đồ hôm nay của cô đấy.”

Váy áo của Vi Linh Lợi là gấm hoa thượng hạng, gần đây tiền cũng mua , nàng chỉ mong khác thấy khen .

Nhận lời khen của Minh Hoàn, trong lòng Vi Linh Lợi vui vẻ, nàng :

“Đây là bà ngoại tặng đó. Bà ngoại với cực kỳ, quý cái nhẫn .”

Minh Hoàn nhận lấy nước mà thị nữ đưa tới, nàng nhấp một miếng:

“Tiết lão phu nhân ? Nếu bà cụ cô tán dương đồ tặng như , nhất định là vô cùng vui vẻ.”

Từ đầu tới cuối, Minh Hoàn chỉ trích Điền Vũ Vận một câu, nhưng mà, sắc mặt Điền Vũ Vận cực kỳ khó coi.

Nàng nén nước mắt, chỉ chờ lát nữa trở Minh phủ, tố cáo với lão phu nhân.

Mọi đoán Minh Hoàn và Vi Linh Lợi kẻ xướng họa, cũng chút khinh thường Điền Vũ Vận.

Người thì sống ở nhà họ Minh, ăn của nhà họ Minh, ngủ ở nhà họ Minh, đồ trang sức quý giá là Minh lão phu nhân cho, còn .

Đây là con sói mắt trắng ?

Loading...