Minh Hoàn ngẩng đầu Lưu Đàn, lòng rối như tơ vò. Lời khiến nhịp tim nàng lỡ một nhịp. Lưu Đàn nàng nghiêm túc, ánh mắt phượng lóe lên: “Giả dụ nàng là , nhất định sẽ đối xử mật thế , bởi giữa trai và em gái ranh giới thể vượt qua, là đạo đức. Ban đầu nhầm, coi nàng như em gái mất, nhưng càng , càng nhận hai hề giống . Thật sự, chẳng giống chút nào.”
Minh Hoàn sờ lên mặt , giọng run: “Không giống thật ạ?”
“Không giống thật,” Lưu Đàn , “Ta cưới nàng.”
Tim nàng đập rối bời. Trong chuyện tình cảm, Minh Hoàn luôn chậm rãi và bảo thủ; câu “ cưới nàng” khiến nàng sửng sốt bối rối.
Sau chốc lát do dự, nàng : “Điện hạ, tâm ý của ngài, hiểu. Chỉ là… chuyện quá đột ngột, cần thời gian suy nghĩ kỹ.”
Lưu Đàn mỉm , mùi đàn hương thoang thoảng quẩn quanh, khiến Minh Hoàn cảm thấy gần gũi khó nắm bắt. Hắn nhấp ngụm , chén nàng dùng qua, ánh mắt thâm thúy: “Ta sốt ruột, sẽ cho Hoàn Hoàn đủ thời gian suy nghĩ. Chỉ điều… từ giờ, nàng thể vứt bỏ những nhận thức đây về , và quen với ?”
Minh Hoàn , trong lòng dâng lên cảm giác dịu dàng khó tả. Dù tình cảm nam nữ, nàng vẫn thấy Lưu Đàn hấp dẫn, là và đáng tin cậy. Nghĩ kỹ, hôn sự quyết định, Lưu Đàn phản đối, nàng cũng ai khác, tại thể chấp nhận? Nàng gật đầu: “Được ạ.”
Lưu Đàn nhếch khóe môi, nghiêng đầu: “Thế… Hoàn Hoàn cho phép hôn nàng một cái ?”
Mặt Minh Hoàn đỏ bừng, lắp bắp: “Cái … , !”
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Hắn đùa giỡn: “Thật tiếc quá, vị hôn thê từ chối, đau lòng quá . Có lẽ đêm nay sẽ mất ngủ vì chuyện .” Rồi dậy, đưa tay gãi chóp mũi nàng: “Ta đây. Buổi chiều thi đấu ở sân tập võ, Hoàn Hoàn nhất định đến xem.”
Minh Hoàn dậy, đáp: “Điện hạ thong thả.”
Lưu Đàn lấy từ tay áo một cái bọc nhỏ, đặt lên bàn: “Đây là kẹo mua cho nàng, buổi chiều thấy buồn chán thì thể ăn hai viên.”
Hắn , nhưng hương đàn hương nhàn nhạt vẫn còn vương . Minh Hoàn mở bọc kẹo, mùi thơm ngọt mát xông mũi, bên trong là kẹo hoa quế, vị ngọt mát dễ chịu, còn viên kẹo màu khác và ô mai, đều ngon.
Sào Ngọc gõ cửa : “Tiểu thư ơi, Khang Vương phi phái tới, lát nữa sẽ ăn cơm. Người gặp Mục Vương điện hạ, những gì thế ạ? Nô tỳ thấy sắc mặt của Mục Vương điện hạ hòa hoãn hơn nhiều lắm.”
Minh Hoàn bỏ bọc kẹo tay áo, nhún vai: “Không gì. Chúng thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoa-ra-ta-bi-phu-quan-tinh-ke/chuong-35.html.]
Sào Ngọc tiếp lời: “Trước đó tiểu thư thấy ạ? Nghe Mục Vương điện hạ quen với , sắc mặt của Chu phu nhân lập tức khác hẳn. Hai ngày nay bà đối chọi gay gắt với , lúc e là nịnh bợ .”
Minh Hoàn để tâm. Dù nàng cũng ở nhà họ Tiết lâu. Khi bước phòng lớn, ánh mắt đều dồn về nàng. Sau khi Khang Vương phi , ai cũng Minh cô nương là em gái kết nghĩa của Mục Vương, ai nấy đều lôi kéo quan hệ. Chu thị vốn lãnh đạm, giờ hòa hoãn: “Hoàn Hoàn , mau tới đây .”
----
Minh Hoàn còn kịp qua thì Khang Vương phi xuất hiện. Ninh thị, nhạy bén và tỉ mỉ, nắm trọn chuyện trong phủ Khang Vương, chuyện Mục Vương điện hạ gặp Minh Hoàn. Nàng mỉm , vịn tay thị nữ: “Minh cô nương, tới cạnh .” Minh Hoàn mỉm bước tới.
Dù nàng khống chế biểu cảm , Ninh thị vẫn thoáng nhận nét mặt cô bé tự nhiên, dường như đang bận tâm điều gì. Chu thị thấy Khang Vương phi gọi Minh Hoàn , trong lòng thất vọng, nhưng vẫn yên tâm vì buổi tối bà còn về cùng Minh Hoàn. Thiếu nữ tuổi nhiều mưu trí, chỉ cần khom lưng lấy lòng, Chu thị tin nàng sẽ Minh Hoàn tiếp nhận.
Dùng xong bữa trưa, Ninh thị dẫn cả đám phụ nữ lên đài cao bên sân luyện võ để xem so tài. Minh Hoàn và Ninh thị ở hàng ghế . Ninh thị cầm chén sâm, mỉm : “Mục Vương điện hạ Minh cô nương tính hiền lành điềm đạm. Hôm nay gặp mới lời điện hạ sai.”
Minh Hoàn dịu dàng đáp: “E là điện hạ đang đùa, Hoàn Hoàn ngu dốt, cũng gì đáng khen.”
Ninh thị nhanh chóng nắm phần nào tính nết Minh Hoàn: là trong lòng bá chủ một phương, Minh Hoàn vẫn điềm đạm, khiêm tốn — quả là hiếm thấy. Nàng cũng mấy bận tâm ánh mắt dò xét của Ninh thị, mà chăm chú xuống sân.
Một đám đàn ông mặc quân trang oai phong hiên ngang, Minh Hoàn dò mắt một vòng, thấy Lưu Đàn, nhưng thấy họ Tiết Thư Lễ. Dáng tuấn, mắt như vẽ, môi hồng răng trắng. Tuy trai nhưng Minh Hoàn chẳng hứng thú, thể nảy sinh hảo cảm nào, cũng chẳng rõ tại .
Mấy cô nương phía xì xào: “Công tử nhà họ Tiết thật tuấn tú, như chi lan ngọc thụ.” Chu thị cũng hãnh diện, Tiết Thư Lễ hiếu thảo, lời.
Đột nhiên, sân luyện võ ồn ào, tách , tiếng vó ngựa lộc cộc vang lên. Hai dẫn đầu, một mặc trường bào mực đen hoa văn gợn sóng, một mặc áo giáp kim loại đen. Người khôi ngô tuấn, khí phách cao quý, chính là Mục Vương Lưu Đàn. Người uy vũ khí phách, thắt lưng đeo bảo đao, là Khang Vương Lạc Thành Quảng.
Lưu Đàn tung xuống ngựa, dáng rắn rỏi, cao to, vạm vỡ bằng Lạc Thành Quảng nhưng tao nhã, cao quý hơn hẳn. Mọi hành lễ, chỉ , giúp một dậy: “Mọi cần đa lễ.”
Trước đây, các cô gái đài vẫn cho Tiết Thư Lễ là nhất, nhưng giờ mới thấy Mục Vương và Khang Vương cao ráo, uy phong hơn hẳn. Tiết Thư Lễ giữa họ như một túi da vô dụng so với khí chất của hai vị Vương gia.