HÓA RA TA BỊ PHU QUÂN TÍNH KẾ - Chương 22

Cập nhật lúc: 2025-09-11 08:01:02
Lượt xem: 45

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Minh Hoàn về phía hộp gỗ tử đàn.

Không ngờ trong hộp là hai viên ngọc trai lớn cỡ trứng chim bồ câu. Hạt châu tròn trịa trơn bóng, sáng óng ánh, ngàn vàng thì khó mà .

Minh Hoàn vốn cho rằng, đúng như Đào Nhị , Lưu Đàn chỉ mang về một ít đồ chơi lặt vặt, ngờ, Lưu Đàn tặng nàng món quà quý giá thế .

Viên ngọc trai to như , trơn nhẵn óng ánh, cho dù là cống phẩm đưa đến kinh thành cũng dư dả.

Lưu Đàn :

“Khoảng thời gian , Hoàn Hoàn bạn với Thái phi chắc chắn cũng tốn ít tinh lực. Ta cũng mang về cho nàng cái gì mới , quận Thừa sản xuất ngọc trai, nên liền sai thuộc hạ mua tùy tiện hai viên, hi vọng thể mắt nàng.”

Hắn chằm chằm đôi mắt trong veo của Minh Hoàn:

“Không cho phép từ chối tấm lòng của .”

Minh Hoàn gật đầu:

“Tạ ơn ý của điện hạ.”

Lưu Đàn :

“Thuộc hạ của mắt , ngọc trai to quá, thành bông tai là vòng cổ đều . Trong Vương phủ thợ thêu tay nghề cực cao, hôm khác bảo bà tới chỗ nàng, cho nàng một đôi giày thêu, ngọc trai rủ xuống ở đầu giày, chắc chắn .”

Minh Hoàn “” một tiếng:

“Điện hạ phí tâm .”

Bởi vì lúc nãy quần áo, tóc Minh Hoàn lỏng một chút, châu hoa rủ xuống.

Lưu Đàn chỉnh tóc cho nàng, nhưng sợ khó nén nổi tình cảm, nhịn mà sinh lòng ham những chỗ khác nàng.

Hắn chỉ chỉ tóc Minh Hoàn:

“Châu hoa sắp rơi kìa.”

Minh Hoàn giơ tay đỡ lấy.

Bởi vì đang mặc áo của Lưu Đàn, lúc nàng giơ tay lên thì lộ một miếng ngọc bội mà lúc bình thường nàng cất trong áo.

Miếng ngọc bội hình tròn, màu đế vương tím đậm thuần khiết, ấm nhuận trơn bóng, tản ánh sáng nhàn nhạt.

Lưu Đàn , từ đến nay miếng ngọc rời khỏi Minh Hoàn, cũng lai lịch, chỉ nàng thích nó, lúc nào cũng mang theo , cũng để mất.

Kiếp , mãi cho đến lúc chết, Minh Hoàn cũng đeo miếng ngọc .

Lưu Đàn hỏi:

“Miếng ngọc của Hoàn Hoàn, là từ thế?”

Minh Hoàn :

“Khi còn bé một sư cô đến nhà. Bà đánh gãy một chân, băng bó cho bà, tặng bà một ít đồ ăn, bà lấy cái để tạ ơn.”

Nửa còn , Minh Hoàn .

Sư cô đó , miếng ngọc bảo vệ nhân duyên của nàng, khi nàng lớn lên, thì đưa cho mà nàng ngưỡng mộ.

Lưu Đàn thấy mắt Minh Hoàn hiểu lóe lên một cái. Hắn hiểu rõ cô bé nhất.

Chắc chắn nàng lời gì giấu ở đáy lòng, chịu cho .

Lưu Đàn đưa tay vuốt ve ngọc bội của nàng:

thích, Hoàn Hoàn tặng cho ?”

Minh Hoàn chợt đỏ mặt:

“Không !”

“Keo kiệt ?”

Lưu Đàn ,

“Tốt gì cũng gọi một tiếng nghĩa , ngay cả miếng ngọc cũng nỡ tặng? Lẽ nào sư cô đó , cho phép nàng tặng khác ?”

Minh Hoàn câu nào.

Bảo nàng thật, nàng tuyệt đối miệng.

Bảo nàng dối, nàng tạm thời nghĩ cái gì để mà .

Lưu Đàn như một, là một kẻ hổ.

Hắn tính Minh Hoàn. Nếu miếng ngọc thực sự thể tặng cho khác, chắc chắn nàng sẽ thẳng, ấp a ấp úng thế , chừng là tặng cho trong lòng .

Hắn trong lòng Minh Hoàn.

Lưu Đàn vươn tay tháo ngọc bội xuống cho nàng, đó đeo lên :

“Ta .”

Minh Hoàn một cách khó khăn:

“Thôi .”

Lời sư cô đó cũng nhất định là thật, tặng cho kết nghĩa với tặng cho phu quân tương lai, hẳn là cũng gì khác .

Lưu Đàn :

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoa-ra-ta-bi-phu-quan-tinh-ke/chuong-22.html.]

“Trong chốc lát, váy áo của Hoàn Hoàn khô ngay . Hiện tại cũng thấy nhàm chán, Hoàn Hoàn kể chuyện cho ?”

 

Nàng kể truyện gì.

Minh Hoàn : “Ta đánh cờ với điện hạ nhé.”

Lưu Đàn đánh cờ, cầm lấy sáo ngọc đang treo tường: “Hoàn Hoàn thổi sáo ?”

Minh Hoàn gật đầu.

Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!

Sắc trời bên ngoài sớm tối hẳn. Dưới ánh đèn, mái tóc dài của nàng xõa vai, nàng mặc quần áo của Lưu Đàn, chậm rãi đem sáo ngọc đặt ngang bên môi.

Trong mắt ánh nước sóng sánh, nàng từ từ khép .

Tiếng sáo du dương trầm bổng, như phượng hoàng đang hót trong mây, vô cùng êm tai.

Lưu Đàn lặng lẽ nàng.

Lúc Minh Hoàn thổi sáo thì luôn thích nhắm mắt .

Lông mi dài của nàng tỏa một cái bóng mờ, hình dáng đôi môi tuyệt , màu sắc vô cùng quyến rũ.

Khúc nhạc , Lưu Đàn Minh Hoàn thổi mấy .

Kiếp , nàng từng một leo lên đài cao, một thổi sáo, tự tiêu khiển.

Lúc đó dám quấy rầy, bởi vì , chỉ cần xuất hiện, Minh Hoàn sẽ thổi nữa.

Sau khi qua đời, ngày giỗ thứ mười, Minh Hoàn cũng từng thổi một . Hắn cũng , đó là ngẫu nhiên, là cố ý.

Thổi xong một khúc, Minh Hoàn chậm rãi mở mắt .

Lưu Đàn : “Khúc nhạc tên là gì ?”

Minh Hoàn đáp: “Là thổi bừa mà thôi, là khúc nhạc gì tiếng, cũng từng nghĩ tên.”

“Nghe lắm.” Lưu Đàn giấu tình ý nơi đáy mắt, đôi mắt dịu dàng của Minh Hoàn, “Ta thích.”

Minh Hoàn khẽ kéo khóe môi: “Ngài thích là . Váy áo khô ạ?”

Hắn tới sờ xem, ngờ khô .

Minh Hoàn đổi váy áo, mới xuống khỏi sạp, nàng : “Điện hạ, thời gian còn sớm nữa, cũng nên thôi.”

Lưu Đàn “Ừ” một tiếng: “Ta tiễn nàng.”

Minh Hoàn lắc đầu : “Không cần . Ta thể tìm đường về.”

Minh Hoàn nhưng chẳng Đào Nhị rời từ khi nào, nàng đành về một .

Lúc về, nàng vòng qua vườn hoa nhỏ, mãi mãi, Minh Hoàn đột nhiên cảm thấy lưng tiếng động lạ.

Nàng đầu , cách hơn mười bước, một con hổ to màu trắng bắt mắt đang mở to con mắt sáng lập lòe mà nàng.

Minh Hoàn: “!!!”

Trong nháy mắt, hai chân tê dại, nàng lui về một bước.

Con hổ trắng cũng tiến lên một bước.

Minh Hoàn căng thẳng sợ hãi, lời.

Lúc , một giọng quen thuộc truyền đến: “Tiểu Bạch, lui !”

Hổ trắng lập tức đầu, khi thấy tới, nó vẫy đuôi một cái, im lặng bỏ chạy.

Lưu Đàn tiến lên , : “Vừa quên cho nàng trong vườn hổ. Hoàn Hoàn dọa sợ đúng ?”

Minh Hoàn miễn cưỡng lắc đầu : “Không, vẫn .”

Vừa nãy, một khắc, nàng thực sự cảm thấy con hổ đáng sợ đó sẽ nhào lên cắn nàng.

Thực nàng dọa sợ đầu óc cũng trống rỗng cả .

Lưu Đàn : “Để đưa nàng về.”

Minh Hoàn đang cất bước, nhưng phát hiện hai chân cũng dọa cho mềm nhũn , mấy bước, nàng liền ngã sấp về đằng , cũng may Lưu Đàn kịp kéo nàng lòng.

Lưu Đàn khẽ : “Hoàn Hoàn dọa cho mềm chân hả?”

Minh Hoàn thêm gì, mùi thơm thoang thoảng Lưu Đàn là dễ ngửi, nhưng mà, nàng cảm thấy đầu óc choáng váng, mắt sắp mở nữa.

Lưu Đàn ôm cô bé hôn mê bất tỉnh, mềm nhũn ngã trong n.g.ự.c .

Bên môi mang theo nụ , nhưng trong mắt là một mảnh đen kịt: “Không ngoan chút nào, luôn rời xa hả?”

Tác giả chen lời:

Tác giả: nuôi một con mèo lông vàng, bởi vì đại cục trọng.

Minh Hoàn: nuôi một ổ thỏ con, bởi vì mắt chúng nó màu đỏ.

Lưu Đàn: Cho hai con cọp, hai con báo tuyết, hai con sói đen, hai con voi, bảy tám con chim công, bảy tám con thiên nga, bảy tám con hươu , một con cá mập, hai con bạch tuộc.

Lấy tư cách là nam chính, nuôi mấy thứ sức mạnh thể hiện dáng vẻ cao lớn của chứ?

Này? Hoàn Hoàn nàng gì, là bởi vì trai hả?

Tác giả: Hoàn Hoàn đề nghị nuôi một con Husky, xem ai hơn.

Loading...