Lưu Đàn ngây ngốc ngắm Minh Hoàn.
Hắn cách nào cụ thể là Minh Hoàn ở chỗ nào. Có lẽ chỗ nào cũng . Dung mạo nàng cực xinh , lòng lương thiện.
Cũng thể là chẳng chỗ nào . Dẫu , nàng lạnh lùng bướng bỉnh như , kiếp nàng cũng chẳng thèm với một tiếng.
cứ thích.
Lưu Đàn xuống bên nàng. Hắn cũng gì cả. So sánh với kiếp , kìm nén nhiều ham với cơ thể nàng, ngược , Lưu Đàn càng để ý tới con nàng hơn.
Hắn để ý tới vui buồn của Minh Hoàn, để ý nàng hài lòng với những buổi gặp mặt liên tiếp cố ý sắp xếp .
Lưu Đàn nâng tay lên, nhẹ nhàng miêu tả khuôn mặt nàng, cuối cùng ôm nàng lòng.
Cơ thể Minh Hoàn mềm mại, ôm trong lòng cảm giác cực kỳ dễ chịu.
Lúc Lưu Đàn ôm nàng, một khoảnh khắc, cho rằng và nàng bái đường thành , hai là phu thê một nữa, nàng từng hận , chỉ tràn ngập yêu thương dành cho .
Thế nhưng, đáy lòng Lưu Đàn vẫn giống như giọng đang vang lên: khi Minh Hoàn thấy bộ mặt thật của thì sẽ thích ?
Trời sinh Lưu Đàn là quý công tử ôn nhuận như ngọc. Hắn thích quần áo lộng lẫy, thích phong nhã.
Từ nhỏ lạnh lùng ngang ngược, là khát máu, ham chiếm hữu cũng cực mạnh.
Hắn cũng là quân tử gì. Để đạt mục đích của , chuyện gì cũng .
Hắn như , Minh Hoàn sẽ thích ?
Nếu nàng thích, nên ép buộc nàng thế nào đây?
Lưu Đàn nắm lấy cái cằm xinh của Minh Hoàn, trong đôi mắt phượng hẹp dài lóe lên một tia u ám.
Hắn dùng xiềng xích khóa nàng ? Phải giam nàng đài cao, cho phép nàng gặp những khác nữa?
Nàng đang ngủ mơ, nhấp nhấp môi trong vô thức, một vẻ hồn nhiên ngây thơ.
Lưu Đàn chợt buông lỏng tay.
Thực quen thuộc nhất là vẻ ngây thơ như của nàng, nhưng cũng nhiều năm thấy.
Màu da Minh Hoàn vốn trắng như tuyết, da dẻ cực mỏng, khi Lưu Đàn vân vê thì vết đỏ lưu rõ ràng cằm nàng.
Trong lòng Lưu Đàn buồn bực yên.
Hắn rời khỏi mật thất.
Minh Hoàn ngủ một giấc đến trưa, bởi vì ngủ quá thỏa mãn, lúc nàng tỉnh thì choáng váng, chẳng đang ở phương nào.
Nhìn chằm chằm màn giường màu xanh bên , Minh Hoàn ngây một thoáng, đó dậy.
Sau khi vén màn giường lên, nàng thấy hai ngọn đèn vàng, cả phòng kín mít, giống một gian phòng bình thường, hình như cửa sổ, ánh sáng chiếu .
Minh Hoàn cái giường mà ngủ. Là một cái giường lớn, chăn bằng gấm màu xanh, thoang thoảng mang theo hương bạch đàn trầm .
Nàng tìm giày của , xuống giường.
Minh Hoàn đoán đây là một gian mật thất, nàng mò một lát vách tường, tìm cơ quan để ngoài.
Lần sờ khắp nơi, nhưng vẫn tìm , nàng đành từ bỏ, xuống ghế.
Trên bàn . Nước lạnh.
Minh Hoàn rót chén , khẽ nhấp một ngụm.
Lông mi nàng thật dài chiếu một cái bóng nhỏ khuôn mặt trắng ngần, xinh , áo lụa màu xanh nhạt quấn quanh nàng một cách mỹ.
Dù ngủ một giấc, quần áo cũng nhăn .
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Uống xong một chén , Minh Hoàn vuốt tóc mới phát hiện đồ trang sức tóc thấy nữa.
Không cây trâm cố định, mái tóc dài của nàng chỉ thể xõa tung ở lưng.
Minh Hoàn cái bàn đầu giường, bàn .
Nàng lật gối đầu lên, gối là một cây chủy thủ.
Hẳn là đồ cài tóc của nàng mang .
Đang lúc Minh Hoàn buồn rầu, vách tường đột nhiên tách , một bóng dáng cao to rắn rỏi .
Ngay lập tức, mắt Minh Hoàn sáng lên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoa-ra-ta-bi-phu-quan-tinh-ke/chuong-18.html.]
“Điện hạ!”
Lưu Đàn nhạt:
“Gọi .”
Minh Hoàn :
“Nghĩa .”
Nàng xoa đầu.
Lưu Đàn đối diện Minh Hoàn:
“Vừa nàng bò bàn mà ngủ, đành ôm nàng đây, để nàng thoải mái hơn một chút.”
Mái tóc dài của Minh Hoàn xõa càng lộ khuôn mặt nhỏ, của nàng, như mỹ nhân bước từ trong bức họa .
Lưu Đàn qua mà tim đập dồn dập.
Hắn hỏi:
“Vừa nãy sợ ?”
Minh Hoàn lắc đầu:
“Không.”
Nàng Lưu Đàn sẽ , chẳng tại , Lưu Đàn luôn cho nàng cảm giác đáng tín nhiệm.
Ánh mắt Lưu Đàn sâu thẳm, lên, cúi qua chỗ Minh Hoàn.
Hắn áp sát từng chút một, Minh Hoàn ngây , nhưng cũng lùi .
Giọng của đàn ông êm tai, trầm thấp, từ tính, tê tê xuất hiện bên tai:
“Hoàn Hoàn xinh thế , sợ nhốt nàng ở đây, cho nàng ngoài nữa hả?”
Ánh mắt nàng sạch sẽ, đen trắng rõ ràng, như làn nước đang dịu dàng lưu chuyển.
Nàng Lưu Đàn:
“Nghĩa đùa, Hoàn Hoàn tin nghĩa sẽ chuyện như .”
Ngọn lửa trong lòng Lưu Đàn chỗ giải phóng.
Nàng , nàng càng Lưu Đàn sạch sẽ như , sẽ càng kích thích dục vọng chiếm hữu của .
Lưu Đàn dơ bẩn, lòng dơ bẩn, tay cũng dơ bẩn, g.i.ế.c như ngóe, từ thủ đoạn.
Minh Hoàn như một dòng nước mát, nàng rửa sạch, cũng nhuộm bẩn nàng.
Lưu Đàn :
“Trong lòng Hoàn Hoàn, là ?”
Minh Hoàn gật đầu chút nghĩ ngợi.
Lưu Đàn khẽ một tiếng, cuối cùng, :
“Sau đừng tùy tiện tin khác.”
Minh Hoàn của hiện tại vẫn còn quá ngây thơ, cả tin, dễ lừa.
-----
Nàng ăn bữa cơm ở chỗ Lưu Đàn, tới chỗ Mục thái phi.
Hai nơi cách khá xa, Minh Hoàn Lưu Đàn đưa lên xe.
Nàng xe, một tay vén tấm rèm màu xanh:
“Điện hạ cần tiễn , mau về thôi.”
Lưu Đàn gật đầu.
Hắn trong viện, thủ hạ Tôn Nghĩa tới:
“Bẩm điện hạ, đây là thư mà bên Hiến Vương đưa tới.”
Hắn thu tất cả dịu dàng, sắc mặt lạnh lùng, trong thư phòng, mở thư của Hiến Vương .