HÓA RA TA BỊ PHU QUÂN TÍNH KẾ - Chương 17

Cập nhật lúc: 2025-09-11 07:26:43
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lưu Đàn : “Có xem thỏ con ? Trong viện của một đàn thỏ con đấy.”

Minh Hoàn thích mấy vật nhỏ lông mềm nhất, đáng tiếc trong nhà từng nuôi.

Nàng gật đầu: “Muốn xem ạ.”

Lưu Đàn kéo cánh tay nàng: “Đi cùng qua đó.”

Nàng ngoan ngoãn theo lưng Lưu Đàn.

Chỗ ở của Lưu Đàn quả thực cách xa chỗ nàng ở.

Trái bọn họ trở về một đoạn đường nữa.

Dọc theo đường , hai bên đường là hoa đào tàn lụi hơn phân nửa, còn chuối tây nữa.

Mặc dù hoa đào sắp tàn, nhưng cảm giác điêu tàn, trái xử lý gọn gàng, một phen nhã thú khác.

Đi tiếp về phía , mơ hồ ngửi mùi hương thoang thoảng.

Bên cạnh núi giả là cây tử đằng và cây bệ lệ, còn những loài cỏ thơm khác.

Minh Hoàn theo tiến một cánh cửa, trong hành lang, thấy mấy thị nữ mặc váy áo tươi đang bưng khay qua.

Thấy Lưu Đàn, nào nấy nín thở, đầu cũng dám ngẩng lên, chỉ hô một tiếng “Điện hạ”, tách hai bên trái , nghiêm chỉnh hành lễ.

Chờ cho Lưu Đàn dẫn Minh Hoàn qua, những thị nữ mới rời .

Tới khi phòng, Lưu Đàn sai thị nữ ôm thỏ tới, là một hàng thị nữ ngoài.

Lưu Đàn bảo Minh Hoàn xuống.

Hắn sờ một chút, bàn là nước nóng.

Minh Hoàn ăn đồ quá lạnh, rót cho nàng chén : “Đi một mạch tới đây, hẳn là Hoàn Hoàn mệt . Uống chén .”

Minh Hoàn thấy chỗ chỉ một tách , vả tách đầy ắp dày nặng, hoa văn tô điểm tách là hoa văn hỏa diệm sư.

Nàng nghĩ đây nhất định là cái chén Lưu Đàn dùng thường ngày, hơn nữa nơi cũng chiêu đãi khác.

Nàng đặt sang một bên, cũng dùng , chỉ ngẩng đầu xung quanh.

Thưởng thức của Lưu Đàn hẳn là cực , cửa sổ, giường gỗ, thanh tịnh đẽ lịch sự tao nhã.

Phía đối diện treo một bức tranh u lan, là bức tranh của một vị văn nhân tiền triều, ngàn vàng khó cầu.

Thị nữ nhanh chóng đưa tới một chén tổ yến cùng mấy món điểm tâm.

Minh Hoàn chớp chớp mắt: “Thỏ con ?”

 

Trong mật thất, ánh sáng chỉ le lói mờ nhạt, bóng dáng con gái nhỏ bé lặng lẽ yên, tựa hồ hoa trong sương, yếu mềm đến mức chỉ cần một cơn gió khẽ thoảng qua cũng đủ tan biến.

Lưu Đàn xuống mép giường, mắt sâu như biển, nàng hồi lâu mà dời . Ngón tay thon dài khẽ lướt qua sợi tóc mai buông rủ, lòng bàn tay vẫn còn vương chút ấm áp khi nãy nàng nắm tay .

Hắn cúi đầu, thở gần trong gang tấc, phảng phất mùi hương nhàn nhạt nàng, tựa như mùi ngọc lan trong sáng sớm.

Khóe môi nhếch lên, mang theo ý như như .

Ngươi chỉ coi là nghĩa , nhưng Hoàn Hoàn…

Bàn tay to rộng chậm rãi siết chặt, trong mắt hiện lên một tia chiếm hữu khó nén, tựa như dã thú thấy con mồi mềm mại, chỉ chờ thời khắc nuốt trọn.

cùng, vẫn đè nén, chỉ khẽ điều chỉnh chăn gấm che ngang vai nàng, để nàng ngủ say chút quấy nhiễu.

Ngoài mật thất, tiếng thỏ con gặm giày ngừng , chỉ còn tiếng hương bạch đàn lách tách cháy trong lư hương, kéo dài thành một bản nhạc mơ hồ, như thổi giấc mộng yên bình của Minh Hoàn, cũng như phụ họa cho trái tim rối loạn của Lưu Đàn.

 

Đào Nhị đây chỉ là một vườn hoa nhỏ, Lưu Đàn cũng đây chỉ là một vườn hoa nhỏ, nhưng Minh Hoàn sắp mỏi cả chân, mới theo Lưu Đàn đến một bãi cỏ xanh.

Trên bãi cỏ hai con chim công màu xanh đậm, Minh Hoàn thấy bao giờ, nàng hỏi:

“Chúng nó chính là chim công ?”

Lưu Đàn :

“Đây là hai con chim trống, lát nữa chim công mái tới, chúng nó mới xòe đuôi.”

Các loại chim lạ thú quý trong Vương phủ đều nuôi dưỡng , dù xòe đuôi, hai con chim công màu xanh nghênh ngang kiêu ngạo cũng cực kỳ. Minh Hoàn xa xa chúng nó mà cũng sắp dời mắt.

Lúc , một con chim công bỏ , bao lâu , một con chim công kích cỡ nhỏ hơn, tươi như tới, chim công trống màu xanh kêu lên “a ác”, “a ác”.

Minh Hoàn mở to hai mắt. Nàng thấy con chim trống xinh chậm rãi xoè đuôi mặt chim công nhỏ, còn nhiều động tác duyên dáng.

Nàng chăm chú ngắm chim công, Lưu Đàn chăm chú nàng.

Hôm nay Minh Hoàn trang điểm. Dưới ánh mặt trời ấm áp dịu dàng của buổi sớm mai, da thịt nàng óng ánh như tuyết, dái tai hồng, bông tai bảo thạch màu xanh nước biển khẽ đong đưa.

Lưu Đàn nhích sang từng chút một, chậm rãi gần Minh Hoàn.

Chim công nhỏ chim trống thu hút, nó rạp xuống. Vì đang là tháng tư, cho nên Lưu Đàn mới chắc chắc Minh Hoàn thể thấy chim công xòe đuôi, nhưng chuyện khi chim công xoè đuôi thì để cho nàng trông thấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoa-ra-ta-bi-phu-quan-tinh-ke/chuong-17.html.]

Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!

Hắn đưa tay che mắt Minh Hoàn. Mặt nàng quá nhỏ, trong nháy mắt che thấy gì nữa.

Minh Hoàn tức giận:

“… Điện hạ!”

Lông mi của nàng dài, Lưu Đàn thể cảm nhận lòng bàn tay đ.â.m ngưa ngứa, lòng cũng ngứa ngáy. Chỉ chốc lát, liền thả nàng .

Minh Hoàn thấy chim trống nhảy lên chim công nhỏ, còn tại như , cũng tiếp theo sẽ cái gì, nhưng thời gian ngắn ngủi, chính nàng Lưu Đàn lôi .

Lưu Đàn kéo nàng rời :

“Bọn chúng phát hiện chúng , còn rời , chúng sẽ chạy tới mổ đấy.”

Minh Hoàn nhỏ giọng :

“Ta còn cho rằng chúng nó cùng xòe đuôi cơ.”

Lưu Đàn :

“Trước đây trong phủ con chim công trắng tuyền, chút tỳ vết, chỉ con mắt là màu đỏ nhạt, lúc xoè đuôi vô cùng, đáng tiếc đó chết. Hoàn Hoàn thích chim công như , để sai tìm, sẽ tặng nàng một con chim công trắng là .”

Minh Hoàn dời sự chú ý, nghĩ tới chuyện nữa. Nàng lắc đầu :

“Người nhà cho nuôi .”

Minh Hoàn địa vị nhà , so với nhà bình thường, đương nhiên là nhà giàu quyền quý, nhưng gia tộc trí thức như , khắp nơi đều .

Bá chủ hùng cứ một phương như Lưu Đàn, thể mấy ? Thứ mà phủ Mục Vương nuôi , nhà họ Minh bỏ nhiều công sức như để nuôi.

“Vậy, Vương phủ nuôi một con, Hoàn Hoàn xem nữa thì cứ tới đây xem, ?”

Minh Hoàn ngẩng đầu lên, ngọt ngào với :

“Được.”

Mục Vương thực sự là , em gái thật hạnh phúc. Nếu tiểu quận chúa còn sống, nhất định sẽ vui. Minh Hoàn cảm thấy thương tiếc, buồn cho em gái c.h.ế.t yểu của Lưu Đàn.

Lưu Đàn :

“Có xem thỏ con ? Trong viện của một đàn thỏ con đấy.”

Minh Hoàn thích mấy vật nhỏ lông mềm nhất, đáng tiếc trong nhà từng nuôi. Nàng gật đầu:

“Muốn xem.”

Lưu Đàn kéo cánh tay nàng:

“Đi cùng .”

Nàng ngoan ngoãn theo lưng Lưu Đàn.

Thị nữ nhanh chóng đưa tới một chén tổ yến cùng mấy món điểm tâm. Minh Hoàn chớp chớp mắt:

“Thỏ con ? Cũng lâu như , còn ôm tới nữa?”

Lưu Đàn :

“Nàng ăn chút đồ .”

Minh Hoàn ăn hết nửa bát tổ yến, ăn nữa, lúc , bọn thị nữ mới ôm bốn năm con thỏ con mới một tháng tuổi tới.

Lông của mấy con thỏ mềm mại trắng như tuyết, tính nết dễ bảo, mắt đỏ au, thấy cũng trốn tránh.

Ngay lập tức, mắt Minh Hoàn sáng lên. Nàng ôm một con lòng, vuốt ve lưng thỏ, lúc mới cực kỳ vui vẻ mà Lưu Đàn:

“Điện hạ, ôm một con thỏ, giống Hằng Nga ?”

Lưu Đàn :

“Không giống chút nào.”

Giọng trầm thấp, ánh mắt cũng dịu dàng:

“Mặc dù từng gặp Hằng Nga, nhưng , Hoàn Hoàn còn hơn Hằng Nga.”

Minh Hoàn nghiêng đầu :

“Điện hạ thật gạt .”

Lưu Đàn . Hắn vốn gạt , ở trong lòng , chỉ Minh Hoàn là nhất.

Minh Hoàn ngoan ngoãn một bên, ngủ say. Thường ngày nàng quen giả vờ là bà cụ non, ở bên Lưu Đàn, hiếm khi lộ vẻ ngây thơ đề phòng.

Tác giả suy nghĩ của :

Lưu Đàn: Khụ khụ,

Tác giả: Không, ngươi !

Loading...