HÓA RA TA BỊ PHU QUÂN TÍNH KẾ - Chương 13
Cập nhật lúc: 2025-09-11 07:05:49
Lượt xem: 65
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vừa về đến nơi ở, Minh Hoàn uống một hớp nước thấm môi.
Sào Ngọc Lục Trúc gọi ngoài, tới nửa khắc, Sào Ngọc :
“Tiểu thư ơi, biểu tiểu thư nàng… Nàng xông nhầm phòng chứa binh khí của Mục Vương điện hạ, của Mục Vương điện hạ bắt , xem như thích khách đánh cho sắp c.h.ế.t .”
Minh Hoàn suýt nữa sặc.
Nàng lấy khăn lau miệng:
“Cái gì?”
“Đã muộn thế , bên chỗ Thái phi hẳn là sẽ kinh động, qua xem một chút .”
Sào Ngọc chút bất mãn :
“Lúc ở Minh phủ, nàng thích lén lén lút lút lung tung phòng khác, đổi cái tật chứ!
Lần thì , để cho xem là kẻ trộm bắt đó!”
...
Bóng đêm sâu thẳm, gió lạnh, bóng dáng đàn ông cao lớn.
Hắn cầm khăn lau tay, khuôn mặt tuấn tú ở trong bóng đêm chút u ám.
Lạnh lùng liếc phụ nữ đánh sắp c.h.ế.t mặt đất, Lưu Đàn lạnh giọng :
“Thật xem Vương phủ như nhà bình thường hả?”
Điền Vũ Vận ho một ngụm máu.
Thật sự nàng cũng lá gan xông địa bàn của Lưu Đàn, nàng cũng cả gặp mặt Lưu Đàn, cũng nghĩ thủ đoạn gì để quyến rũ .
Chỉ là Vương phủ quá phức tạp, nàng mới mấy bước thì nhớ rõ chỗ ban đầu nữa.
Nha mà nàng dẫn theo từ Minh phủ cũng là một đứa vụng về nhớ đường, chẳng hiểu xông cấm địa, thị vệ dùng đao thương gậy gộc đánh cho một trận.
Minh phủ tuy giàu sang, nhưng là nhà giàu bình thường, nhà quan bình thường, so với sự tôn quý sâm nghiêm của Vương phủ.
Lưu Đàn là một Vương gia thực quyền, tay nắm trọng binh, mặt thiên tử cũng thể cần quỳ xuống.
Điền Vũ Vận hiểu , đánh cho một trận, vẫn bản rốt cuộc sai chuyện gì.
Nàng cũng dám ngẩng đầu lên, kêu oan một lát, rốt cuộc :
“… chỉ tìm em họ thôi.”
Lưu Đàn tàn nhẫn nhếch môi:
“Mắt mù hả? Không thấy rõ ba chữ tấm biển hả? Em họ ngươi giống như là sẽ ở trong phòng chứa vũ khí ?”
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Điền Vũ Vận chữ, nàng cảm thấy bản oan.
Vừa mở miệng, đàn ông ở mặt tàn nhẫn :
“Nói thêm một từ nữa, sẽ rút đầu lưỡi của ngươi.”
Điền Vũ Vận sợ run lên.
Trước đây nàng thấy Minh Ly đáng sợ, nhưng đàn ông mắt còn đáng sợ hơn Minh Ly nữa.
Lưu Đàn lạnh :
“Ta ngươi sai, thì là ngươi sai. Nói ít mấy câu, lẽ sẽ c.h.ế.t chậm hơn một chút.”
Tính tàn nhẫn, xưa nay mềm lòng với đàn bà con gái, huống chi, đây là ả ức h**p Hoàn Hoàn.
Trên đời , Lưu Đàn chỉ cho phép chính bắt nạt Minh Hoàn, trừ , ai thể ức h**p nàng.
Mấy cái đèn minh giác chiếu sáng con đường, một loạt tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền tới.
Lưu Đàn cụp mắt, ngón tay véo một viên sáp ong nhẵn mịn thượng hạng.
Hắn đúng là đợi Minh Hoàn lâu.
Minh Hoàn bước nhanh tới.
Nàng thoáng Điền Vũ Vận đánh đến m.á.u thịt lẫn lộn đất, vui mừng cũng chẳng thương hại, nàng uyển chuyển hành lễ với Lưu Đàn:
“Chị họ xông nhầm cấm địa, là do thường ngày cha dạy bảo nghiêm, điện hạ nhân từ rộng lượng, vẫn mong điện hạ trút giận sang những khác!”
Lưu Đàn là chủ nhân của Mục Châu, quyền cao chức trọng, hoàng thất kinh thành đều kính trọng ba phần.
Một Minh phủ nhỏ bé, thường ngày bám phủ Mục Vương, càng dám đắc tội phủ Mục Vương.
Tuy rằng Điền Vũ Vận của nhà họ Minh, nhưng nàng sống ở nhà họ Minh, vụng về chuyện xông nhầm phòng để binh khí, nếu Mục Vương nổi giận, e là sẽ trách cứ cha và trai Minh Hoàn.
Bởi , việc Minh Hoàn , đầu tiên là giải vây cho nhà họ Minh.
Điền Vũ Vận thấy Minh Hoàn những cầu xin , trái còn phủi hết quan hệ với Minh phủ, nhất thời tức đến nóng đầu, suýt chút thì ngất .
Lưu Đàn chậm rãi xoay .
Trong màn đêm, mái tóc dài của Minh Hoàn gió thổi lên.
Khi nàng ngửa mặt về phía Lưu Đàn, trong đôi mắt long lanh nước mang theo vài phần khẩn cầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoa-ra-ta-bi-phu-quan-tinh-ke/chuong-13.html.]
Rất là chọc yêu thương.
Lưu Đàn lia mắt qua mái tóc đen gió thổi tán loạn của Minh Hoàn, quét qua áo quần mỏng manh của nàng.
Hắn kiềm chế kích động tới chạm nàng, lạnh lùng :
“Nàng nuôi dưỡng ở nhà họ Minh, bây giờ lầm, đương nhiên thoát khỏi liên quan tới nhà họ Minh.”
Minh Hoàn ngẩn :
“ là…”
“Có điều, nể mặt nàng, rộng lượng một , tính toán với kẻ khác.”
Lưu Đàn phân phó :
“Tôn Nghĩa, phái đuổi đôi chủ tớ về Minh phủ. Phủ Mục Vương cho phép khách vô lễ như .”
Minh Hoàn thấy Lưu Đàn buông tha, tạm thời tính toán với những khác, thì miễn cưỡng yên tâm.
Nàng chút đáng thương Lưu Đàn, như là sợ nuốt lời:
“Lời của điện hạ là thật ạ?”
“Dĩ nhiên là thật.” Lưu Đàn ,
“Ta xa như . Ai phạm thì là của đó, tuyệt đối kiếm chuyện với nhà họ Minh các nàng.”
Minh Hoàn mới “ thoát khỏi liên quan tới nhà họ Minh”, lúc ở chỗ thản nhiên “Tuyệt đối kiếm chuyện với nhà họ Minh”, trong thoáng chốc, cũng sự bảo đảm của thật , thể giữ lời .
Một gã sai vặt bưng rót nước mặt Lưu Đàn :
“Thưa Minh tiểu thư, điện hạ nhà chúng từ đến nay lời giữ lời, bình thường cư xử hòa nhã, là một , cô cứ tin ngài .”
Lưu Đàn thực sự quá cao, Minh Hoàn còn đang lớn, nàng Lưu Đàn, thể ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên:
“Điện hạ, ngài đừng lừa gạt dân nữ.”
Lưu Đàn tư thế ngửa mặt của nàng cho m.á.u dồn lên mặt, tim đập cho một cái dữ dội.
Hắn thật chạm má nàng.
Nàng qua thực sự ngọt.
lúc , Lưu Đàn thể vẻ thanh tâm quả dục.
Hắn ho nhẹ một tiếng, yên lặng di chuyển tầm mắt:
“Nàng tin . Ta sẽ lừa nàng.”
Hắn cũng cam đoan như , Minh Hoàn cũng nhẹ lòng.
Nàng :
“Đa tạ điện hạ lượng thứ.”
Lưu Đàn “Ừ” một tiếng:
“Đêm khuya, để đưa nàng về.”
Hắn cảm thấy Minh Hoàn ăn mặc phong phanh nên cởi áo choàng của xuống:
“Minh tiểu thư chê áo của ?”
Thực Minh Hoàn ghét bỏ một chút xíu.
Đây dù cũng là một đàn ông, nam nữ thụ thụ bất , tùy tiện khoác áo của đàn ông lên, phù hợp lắm với sự dạy dỗ mà nàng nhận thường ngày.
Có điều, điệu bộ của Lưu Đàn, nếu nàng từ chối, e là sẽ lạnh mặt xuống.
Minh Hoàn :
“Dân nữ đương nhiên sẽ chê, điều, đêm khuya nhiều sương, thể điện hạ quý giá, vẫn nên…”
Còn xong mấy lời từ chối khéo, áo choàng của Lưu Đàn phủ lên.
Thân hình nàng nhỏ nhắn, vóc dáng còn cao hết, Lưu Đàn cao hơn nàng nhiều như , quần áo đều kéo lê đất.
Minh Hoàn đành nhấc áo choàng của lên mà bước , để tránh vấp ngã.
Lưu Đàn cho những khác ánh mắt lạnh như băng.
Hắn cầm lấy một cái đèn minh giác của tỳ nữ, bên cạnh Minh Hoàn, soi đường cho nàng.
Những khác tự giác lui về phía , ngay cả Sào Ngọc cũng lui về , theo thật xa lưng hai .
Lưu Đàn Minh Hoàn sợ các loại bò sát nhất, đặc biệt là rắn, :
“Minh tiểu thư gần bên cạnh , trong tay đèn. Trời sắp nóng lên, cóc với rắn cũng sắp xuất hiện , con đường đèn lồng, nàng cẩn thận dẫm thì .”
Minh Hoàn:
“!!!”
Nàng nhích về bên phía Lưu Đàn.
Lưu Đàn mỉm :
“Nàng sợ hả? Yên tâm , ở đây, sẽ bảo vệ nàng, để rắn cắn nàng .”
Hắn còn cắn , thể để cho rắn cắn .