"Ba… ba với bà nội đã lừa con?"
Ba tôi cười hề hề:
"Là vì Lục Sâm mãi không tỉnh.
Bác sĩ nói, nếu có người quan trọng bên cạnh kích thích, nó có thể tỉnh lại.
Nên ba và bà nội nó mới dựng vở kịch đó để lừa con."
Tôi: "…"
Tức là hôm đó, chuyện tôi va phải bà nội…
Hoàn toàn chỉ là một màn kịch?
Tôi bật cười vì tức giận:
"Ba, không hổ danh là ba ruột của con đấy!"
Ba tôi vỗ ngực, vẻ mặt đắc ý:
"Đương nhiên! Ba là ba ruột của con mà!
Hạnh phúc của con, ba sẽ lo!"
Tôi: "…"
Chẳng thấy hạnh phúc đâu cả.
Có lẽ vì nghe tiếng tôi khóc, Lục Sâm bước vào.
Anh nhìn đôi mắt đỏ hoe của tôi, hơi nhíu mày:
"Sao vậy?"
"Cô ấy sao lại khóc?"
"Cãi nhau với ba vợ à?"
"Hay là thấy ấm ức vì phải ở bên mình?"
Nghe được tiếng lòng anh, tôi không thể kiềm chế:
"Lục Sâm!"
Tôi lao tới, ôm chặt lấy anh.
"Lục Sâm, xin lỗi anh.
Từ nay em sẽ không giận dỗi lung tung nữa."
Tôi vừa khóc vừa xin lỗi, hận bản thân quá yếu đuối, chỉ vì một cú sốc mà quên mất anh ấy.
Lục Sâm cứng người, nhưng ngay sau đó cũng chậm rãi ôm lại tôi.
Trong lòng anh thì hét to:
"Cô ấy ôm mình rồi!!!"
"Cô ấy khóc làm mình đau lòng quá."
"Cô ấy nhớ ra mình rồi… nhưng nhìn cô ấy đau khổ thế này, thà cô ấy không nhớ còn hơn."
Tôi ngước mắt nhìn anh, nhẹ giọng hỏi:
"Lục Sâm, anh có thích em không?"
Anh thoáng sững sờ, sau đó hơi tránh ánh mắt tôi:
"Anh…"
Tôi lập tức nói:
"Thực ra em không hề thích tổng tài lạnh lùng gì hết.
Em thích anh."
Lục Sâm ngạc nhiên:
"Thật sao?"
"Vậy anh không cần kiềm chế bản thân nữa đúng không?"
Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y anh, nghiêm túc nói:
"Trước đây là em sai.
Em quá bồng bột, thiếu tự tin.
Lúc nào cũng nghĩ anh không yêu em.
Sau này em sẽ không như vậy nữa.
Chúng ta hãy sống thật tốt, được không?"
Lục Sâm thoáng kinh ngạc, nhưng rất nhanh sau đó mắt anh ánh lên niềm vui và trân trọng.
"Được."
Dù đã nhớ lại mọi chuyện, cuộc sống của tôi và Lục Sâm cũng không thay đổi nhiều.
Ngoại trừ…
Có người bỗng trở nên siêu dính lấy tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoa-ra-anh-ay-gia-vo-hon-me/chuong-5-hoa-ra-anh-ay-gia-vo-hon-me.html.]
"Vợ ơi, tối nay ngủ sớm nhé?"
Tôi đang bận làm báo cáo, tiện tay đáp:
"Anh mệt thì cứ ngủ trước đi, em còn chưa xong việc."
Lục Sâm liếc màn hình máy tính, bình tĩnh nói:
"Sáng mai dậy sớm, anh làm giúp em."
Tôi lập tức lắc đầu:
"Không được! Nếu em cái gì cũng không biết, sao xứng đáng đứng bên anh?
Gần đây trong công ty đồn em là 'sư tử Hà Đông', chẳng biết làm gì, vào đây chỉ để giám sát anh, em tức c.h.ế.t mất!"
Dù gì em cũng tốt nghiệp chính quy, làm thư ký nhỏ thì có gì không làm được?"
Lục Sâm hơi sững người, sau đó có chút thất vọng:
"Vậy em làm đi, anh ngồi đây với em."
Anh bất mãn nhìn tôi, nhưng không nói gì, chỉ ngồi bên cạnh.
Tuy nhiên, tiếng lòng anh vẫn ầm ĩ không ngừng:
"Gần đây vợ không quan tâm mình nữa… Chẳng lẽ hết thích mình rồi?"
"Muốn ôm cô ấy ngủ quá."
"Vợ không yêu mình nữa rồi…"
Tôi: Đủ rồi đó, anh trai!
Tôi thở dài bất lực, quay người giữ lấy khuôn mặt anh, hôn nhẹ rồi nói:
"Đừng suy nghĩ linh tinh. Em đang cố gắng vì tương lai của cả hai chúng ta."
Lục Sâm cười dịu dàng, kéo tôi vào lòng, giọng êm ái:
"Em không cần cố gắng đâu, thích gì thì làm thôi.
Không phải em không thích làm việc sao?
Từ mai khỏi đi làm nữa, ở nhà chơi cũng được."
Tôi mắt sáng rực, nhưng rất nhanh lại lắc đầu:
"Không được, nếu vậy em mất giá trị mất.
Mặc dù không thích công việc bận rộn, nhưng ở nhà chơi suốt cũng chán lắm.
Có việc làm vẫn tốt hơn!"
Ở nhà chơi đâu có gì thú vị.
Thà đi làm còn hơn, có thể nhìn thấy mặt Lục Sâm mỗi ngày, để anh ta thúc đẩy tinh thần em!
Lục Sâm bật cười, ôm lấy tôi, cằm tựa lên vai như con mèo nhỏ, khẽ cọ cọ:
"Được rồi, nghe em hết. Em muốn làm gì thì làm."
"Nhưng thức khuya không tốt cho sức khỏe.
Hay là mình đi nghỉ sớm?"
Nhìn ánh mắt anh, tôi hiểu rõ ý đồ.
Tôi thở dài, gật đầu:
"Thôi được rồi, nghỉ thì nghỉ."
Dù gì tôi cũng lười làm tiếp.
Từ khi tôi nói không thích đàn ông lạnh lùng, Lục Sâm hoàn toàn trở về con người thật.
Càng ngày càng dính lấy tôi hơn.
Sáng sớm, anh ôm cà vạt đứng trước mặt, giọng tội nghiệp:
"Vợ ơi, anh không biết thắt cà vạt."
Tôi không tin nổi:
"Thế trước đây anh thắt thế nào?"
Lục Sâm làm mặt vô tội:
"Trước biết, nhưng sáng nay tự nhiên quên mất."
"Được thôi, vậy sau này chỉ có mình em thắt cà vạt cho anh."
Tôi bước đến giúp anh chỉnh lại cà vạt, cảm thấy cuộc sống thế này chính là điều mình mơ ước.
Thỉnh thoảng, tôi cũng cùng Lục Sâm đến các buổi tiệc xã giao với vai trò thư ký của anh.
Nhờ vậy có cơ hội chứng kiến nhiều chuyện thú vị.
Ví dụ…
Mấy vị tổng giám đốc rất thích giới thiệu con gái họ cho Lục Sâm.
Nhưng mỗi lần như vậy, Lục Sâm lại nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, vẻ mặt đầy tự hào và ngọt ngào: