Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hóa Ra Anh Ấy Giả Vờ Hôn Mê - Chương 4: Hóa Ra Anh Ấy Giả Vờ Hôn Mê

Cập nhật lúc: 2025-06-01 04:13:10
Lượt xem: 55

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi khéo léo nói với Lục Sâm:

"Thực ra tôi thấy năng lực làm việc của Linda tốt hơn.

Tổng tài thăng chức tôi như vậy, chắc mọi người sẽ bàn tán không hay."

Lục Sâm nhìn tôi, ánh mắt đầy nghi ngờ.

Rồi trong lòng vang lên tiếng "Ồ~":

"Ơ kìa? Vợ mình miệng nói không muốn, nhưng lòng lại muốn!"

"Chắc chắn vậy!

Thấy mình điều hết nhân viên nữ, cô ấy hẳn rất hài lòng!"

Tôi: Anh nghĩ nhiều rồi đấy!

7

Nhưng đã lên thuyền rồi, thì không thể nhảy xuống giữa chừng.

Tôi quyết tâm làm đến nơi đến chốn.

Từ đó, tôi theo Lục Sâm học hỏi, trở thành cỗ máy làm việc không biết mệt mỏi.

Tôi muốn cho anh thấy sức hút của người phụ nữ độc lập.

Phía sau, tôi nũng nịu, đáng yêu, quyến rũ khiến anh không thể kiềm lòng.

Nhưng sự thật chứng minh—

Với Lục Sâm, cách này vô dụng!

Anh không có chút động lòng!

Hôm đó, khi tôi đưa báo cáo cho anh, anh nhíu mày chỉ ra lỗi sai:

"Sai năm chỗ, qua đây, tôi sửa cho em."

Tôi mặt không cảm xúc bước lại gần.

Nhưng lúc đó, tiếng lòng anh lại vang lên—

"Chắc chắn vợ đang nghĩ mình cực kỳ đẹp trai!

Góc nghiêng của mình lúc này tuyệt vời nhất!"

Tôi: Anh không bảo tôi đừng mê sắc đẹp anh sao?

Ngày qua ngày, dưới sự hướng dẫn của Lục Sâm, tôi cảm thấy đủ trình độ để vươn tới đỉnh cao sự nghiệp.

Nhưng...

Tôi vào công ty để chinh phục anh mà?!

Tôi vẫn chưa hiểu chuyện "yêu thầm mười năm" của anh.

Cuối tuần, tôi quyết định đưa Lục Sâm về nhà gặp ba tôi.

Nhìn ra ý tứ của tôi, ba kéo tôi vào bếp:

"Sao vậy, con gái yêu? Thằng nhóc kia bắt nạt con hả?"

Tôi nghiêm túc hỏi:

"Ba, trước khi con kết hôn, ba có biết Lục Sâm không?"

Ba tôi thoáng sững:

"Hả? Sao tự nhiên lại hỏi vậy?"

Tôi nheo mắt:

"Ba xem biểu cảm đó kìa!

Nói dối đi, sao hoảng hốt vậy!

Nói thật đi, anh ta bảo đã yêu thầm con mười năm rồi!"

"Nhưng con không nhớ gì về anh ấy cả."

Tôi sống hơn hai mươi năm, chưa từng gặp ai tên Lục Sâm!

Ba tôi hơi do dự rồi chậm rãi nói:

"Thật ra... Lục Sâm là bạn trai cũ ba năm của con."

8

Tôi đứng hình gần cả thế kỷ mới bình tĩnh lại, rồi bật cười ha hả!

"Ba ơi, gần đây ba lại xem mấy bộ phim tình cảm cẩu huyết à?

Bạn trai cũ nữa chứ!

Tiếp theo ba định nói con mất trí nhớ nên quên Lục Sâm luôn à?

Haha, đúng là buồn cười quá! Nếu ba không biết thì cứ nói không biết, sao còn bịa chuyện thế này?!"

Tôi cười đau bụng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoa-ra-anh-ay-gia-vo-hon-me/chuong-4-hoa-ra-anh-ay-gia-vo-hon-me.html.]

Nhưng ba chỉ nhìn tôi như đang nhìn kẻ ngốc:

"Đây không phải chuyện bịa đâu con gái.

Năm năm trước con và Lục Sâm cãi nhau giữa đường, dẫn đến tai nạn giao thông.

Để cứu con, nó bị thương nặng.

Còn con thì mất luôn ký ức về nó.

Bác sĩ nói con bị chứng mất trí nhớ có chọn lọc."

Tôi không nói được gì.

Ba không hề đùa.

Tôi quá thấu lòng ông.

Lúc đó, những mảnh ký ức rời rạc bắt đầu hiện về trong đầu:

Tôi quen Lục Sâm từ hồi cấp hai.

Nghĩ lại có lẽ từ đó anh đã thích tôi.

Dù hồi đó tôi là cô nàng hoạt bát, dễ thương, được nhiều người yêu thích.

Anh có cảm tình với tôi cũng không lạ.

Nhưng hồi đó, tôi không hề thích anh.

Lục Sâm khi ấy còn chưa dậy thì, trông giống con gái, mà tôi mê kiểu tổng tài lạnh lùng, bá đạo.

Nên tôi chẳng để ý.

Chỉ thường xuyên mượn bài tập của anh chép, nhờ vậy quen hơn chút.

Hồi đó, tôi suốt ngày theo đuổi đại ca trường, mơ làm bạn gái cậu ấy.

Lên cấp ba, tôi và Lục Sâm vẫn học chung trường.

Không ngờ học bá như anh, vì tôi mà từ bỏ trường tốt, học chung trường cấp ba bình thường.

Cuối cùng anh vẫn đỗ đại học danh giá, còn là thủ khoa thành phố.

Còn tôi?

Học hành kém, chỉ đủ điểm vào trường trung bình, rời xa anh.

Tốt nghiệp, chúng tôi gặp lại trong buổi họp lớp.

Ngay lúc đó:

Tôi yêu anh từ cái nhìn đầu tiên!

Tôi đuổi theo anh say mê!

Không phải vì gì khác, chỉ vì anh quá đẹp trai!

Đúng kiểu tổng tài lạnh lùng mà tôi hằng mơ!

Lục Sâm nhanh chấp nhận tôi.

Nhưng sau hẹn hò, anh không nhiệt tình.

Tôi cảm thấy mình yêu phải tảng băng, không cảm nhận được tình yêu.

Thiếu an toàn, thiếu quan tâm.

Thế là, chúng tôi cãi nhau.

À không, chỉ có tôi cãi.

Một lần diễn ra trận cãi lớn, tôi tức giận đòi chia tay, lao ra đường.

Không để ý xe cộ, cứ thế đi.

Một chiếc xe tải lao tới.

Ký ức cuối cùng về Lục Sâm:

Ánh đèn chói của xe tải, cùng tiếng anh hét bên tai.

Một vụ tai nạn kinh hoàng.

Tôi chỉ xây xát nhẹ, còn Lục Sâm rơi vào hôn mê.

Có lẽ vì quá áy náy và hối hận, tôi đã vô thức chặn hết ký ức về anh ấy.

Nhớ đến đây, nước mắt tôi trào ra lã chã.

Tôi khóc đến nghẹn ngào.

Ba tôi hoảng hốt:

"Ôi trời ơi, con gái, con sao vậy?!

Được rồi, được rồi, ba với bà nội Lục có lừa con, là ba sai, con có thể trách, có thể mắng ba!

Ba sẽ đưa hết tiền tiết kiệm cho con luôn này!"

Tôi bỗng ngừng khóc, lau nước mắt, chăm chú nhìn ông:

Loading...