Hóa Ra Anh Ấy Giả Vờ Hôn Mê - Chương 1: Hóa Ra Anh Ấy Giả Vờ Hôn Mê
Cập nhật lúc: 2025-06-01 04:13:01
Lượt xem: 73
Trên đường giao đồ ăn, tôi vô tình va phải một bà lão.
Không ngờ, bà vừa nhìn thấy tôi đã chấm ngay làm cháu dâu!
Mà cháu trai của bà... đang trong trạng thái thực vật.
Nghe nói, anh đã hôn mê nhiều năm sau một vụ tai nạn xe.
Ban đầu tôi kiên quyết từ chối, nhưng ngay khi nhìn thấy Lục Sâm—
Tôi lập tức đồng ý không chút do dự!
Hết cách rồi, tôi vốn là người mê cái đẹp.
Huống chi, nhà họ Lục giàu có, có thể giúp tôi giải quyết nợ nần trong chốc lát.
Sao lại không làm chứ?
Cuộc đời mà, phải biết tận hưởng!
Dù gì cũng là chồng hợp pháp, chăm sóc anh từng ngày có sao đâu?
Ba tôi biết chuyện cũng rất ủng hộ!
"Con gái cứ yên tâm! Ba sẽ chăm chỉ kiếm tiền, cố gắng giúp con thoát khỏi khó khăn sớm ngày nào hay ngày ấy!"
Tôi đáp: "Khó khăn cũng không đến mức ấy đâu."
Dù sao khuôn mặt đó vẫn là hàng cực phẩm cơ mà, hê hê!
2
Vì Lục Sâm đang trong trạng thái thực vật, nên giấy đăng ký kết hôn của chúng tôi đều do bà nội anh lo liệu.
Đêm tân hôn, tôi ngồi bên giường nhìn anh chồng đẹp trai mà lòng không khỏi tiếc nuối.
Đẹp trai vậy mà không thể dùng được, thật phí của trời.
Lục Sâm có người chăm sóc riêng, tôi cũng không cần động tay, chỉ ở phòng bên cạnh.
Bà nội nói, tôi muốn làm gì thì làm, không cần bận lòng.
Có thể bà cưới tôi về chỉ để lấy danh tiếng tốt đẹp mà thôi.
Nhưng—
Đã làm vợ người ta, tôi cảm thấy mình cũng nên làm điều gì đó cho trọn đạo nghĩa.
Thế là tôi lục mạng tra cứu, phát hiện có rất nhiều trường hợp người thực vật tỉnh lại thành công.
"Cậu thử xem sao đi, nếu anh ta tỉnh lại chẳng phải ai cũng vui sao?"
Tiểu Trần, bạn thân tôi, đưa ra một đề nghị đầy ẩn ý:
"Hơn nữa, nghe nói người thực vật tuy không cử động được, nhưng vẫn có cảm giác.
Chỉ là muốn kích thích một chút... thì cậu phải chủ động thôi."
Tôi lập tức phản bác:
"Cậu nói linh tinh gì thế? Mình là người biết đạo lý, không thừa nước đục thả câu đâu!
Lỡ anh ta tỉnh lại rồi tố cáo mình thì sao?"
"Hơn thế, một mỹ nam đẹp như vậy, sao mình nỡ bắt nạt anh ấy chứ?"
Dù vậy, tôi vẫn nghiêm túc thực hiện nghĩa vụ làm vợ.
Mỗi sáng và tối, tôi đều đọc sách cho anh nghe, trò chuyện với anh.
Dù không nhận được phản hồi nào, nhưng nghĩ tới ngày anh tỉnh lại, tôi vẫn rất mong chờ.
Hôm đó, sau khi tắm xong, tôi vào phòng Lục Sâm, thấy hộ lý đang lau người cho anh.
Tôi suy nghĩ một lát rồi không nhịn được bước tới nói:
"Hay là... cô dạy tôi đi, để tôi lau cho anh ấy?"
Hộ lý ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu:
"Được thôi, phu nhân."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoa-ra-anh-ay-gia-vo-hon-me/chuong-1-hoa-ra-anh-ay-gia-vo-hon-me.html.]
Thế là tôi bắt đầu học.
Phải nói rằng, dù đã hôn mê mấy năm, nhưng cơ thể anh vẫn rất hoàn hảo.
Vai rộng, eo thon, chân dài, thậm chí còn có cơ bụng rõ ràng!
Công việc vất vả thế này sao có thể chỉ để hộ lý làm chứ?
Tôi quyết định tự tay chăm sóc!
Hôm đó, khi tôi đang lau người cho anh như thường lệ, bỗng nghe thấy tiếng nói của Lục Sâm—
"Cô ấy thật sự đang lau người cho mình sao? Rõ ràng là đang trêu chọc mình mà.
Mình không thể cử động, nhưng vẫn có cảm giác, thật sự đau đớn biết bao!"
"Mình đã thích cô ấy mười năm, không ngờ cuối cùng lại thành vợ chồng. Thật muốn ôm cô ấy, hôn cô ấy."
Tôi sững sờ.
Anh ta thích tôi mười năm rồi sao?
Sao tôi không nhớ đã từng gặp anh ta bao giờ?
Còn chưa kịp tiêu hóa điều này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một nhóm bác sĩ lao vào!
3
Lục Sâm đã tỉnh lại.
Sau năm năm hôn mê, anh thực sự tỉnh lại!
Tôi không khỏi khâm phục bản thân!
Bà nội nhà họ Lục mừng rỡ nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi:
"Uyển Uyển, cháu đúng là phúc tinh của nhà ta!"
Các bác sĩ bắt đầu kiểm tra cho anh.
Vừa tỉnh, da anh trắng bệch, sắc mặt không tốt lắm, nhưng đôi mắt sâu thẳm ấy vẫn chứa cả bầu trời sao.
Tôi đứng ở cửa nhìn, trong lòng vô cùng vui mừng.
Ngay lúc đó, tôi lại nghe tiếng lòng anh—
"Uyển Uyển thấy bộ dạng này của mình có ghét bỏ không?"
"Nhỡ cô ấy coi thường mình thì sao?"
Tôi thầm nghĩ: Ghét bỏ gì chứ! Anh đẹp trai vậy, tôi còn quý anh không hết nữa là!
Bác sĩ kiểm tra xong, bà nội dắt tôi vào phòng, giới thiệu với anh:
"A Sâm, mau nhìn đây này, đây là vợ mới cưới của con, Dư Uyển Uyển."
Tôi ngượng ngùng gật đầu chào.
Nhưng anh lạnh lùng quay đi, thản nhiên nói:
"Tôi mệt rồi, mọi người ra ngoài đi."
Hả?
Sao thái độ với tôi lạnh lùng vậy?
Cảm giác có gì đó rất bất thường...
Quả nhiên, giây tiếp theo tôi nghe tiếng lòng anh ta—
"Căng thẳng quá! Không biết nên nói gì, tỏ ra lạnh lùng một chút có khi lại tốt hơn?"
"Mình mà nhiệt tình quá, sợ dọa cô ấy thì sao?"
Tôi: À ha, hóa ra chàng trai này cũng ngại ngùng!
Tôi không nhịn được cười, chủ động nói:
"Chồng ơi, chúng ta đã kết hôn rồi đó! Mấy ngày qua em vẫn luôn chăm sóc anh."