Đệ  và   ôm ,  lóc : “Tỷ tỷ. Bọn  nhớ tỷ lắm.”
 
Mẹ    kỹ lưỡng một lúc lâu  lau nước mắt.
 
Bà  quanh và khẽ : “Mọi  đừng  nữa. Nhà họ Thẩm giàu sang, chúng   như , e là họ thấy xúi quẩy, mang  rắc rối cho Đại nương.”
 
Họ  xuống kể cặn kẽ cho   những chuyện xảy  trong hơn một tháng qua.
 
Hôm đó bà thím mang đủ một trăm lượng bạc về nhà.
 
Cha  sốt ruột đến nỗi ngã từ  giường xuống,   và   thì  lóc đòi bán .
 
Mẹ   những thỏi bạc lấp lánh  mà lòng đau như cắt.
 
 khế ước  ký thì  thể  đầu   nữa.
 
Mẹ  là  quyết đoán, lập tức mời thầy t.h.u.ố.c giỏi nhất về chữa bệnh cho cha .
 
Vị đại phu  cũng  tài, tốn năm mươi lượng bạc  chữa khỏi bệnh cho ông.
 
Mẹ  dùng  bạc còn  thuê một căn nhà trong thành.
 
Bà   đến bước  thì tuyệt đối  thể phụ lòng .
 
Cha  quyết tâm  thành  ăn.
 
Căn nhà họ thuê  một cái sân .
 
Cha   một  ghế và kệ hoa để bán trong sân.
 
Mẹ  nấu ăn ngon nên  bán điểm tâm sáng.
 
Đệ  và   tranh  : “Tỷ tỷ. Tụi em cũng   việc.”
 
Mẹ  nắm tay , hai mắt đỏ hoe: “Đại nương. Cha  nhất định sẽ tích góp gia sản cho con. Sau  dù con  lấy chồng thì cũng  lo thiếu ăn thiếu mặc.”
 
Nói chuyện một lát,   nháy mắt với cha .
 
Ông hiểu ý nên dẫn   và    ngoài.
 
Mẹ  hỏi: “Đại nương. Con  thật cho  , rốt cuộc Thẩm đại gia đối xử với con như thế nào.”
 
Ta thật thà : “Cho con ăn uống   ạ.”
 
Mẹ  chọc  trán , bực  lên tiếng: “Mẹ hỏi chuyện phòng the kìa. Mẹ   con lấy chồng, cũng  từng dạy con những chuyện . Con... con     bắt nạt .”
 
Ta nhớ  ban đêm Đại gia luôn ôm  hôn hít.
 
Mệt thì cũng  mệt.
 
Đau  ư? Đôi khi cũng đau.
 
Mẹ   hỏi,  tủi  rớt nước mắt, chỉ  n.g.ự.c  : “Mẹ. Có lúc   véo  c.ắ.n con đau lắm.”
 
Sắc mặt    đổi: “Ta  ngay chỗ bạc   dễ kiếm mà. Mau để  xem    ngược đãi con .”
 
Bà  ý định liều mạng với Đại gia Thẩm Chiêu.
 
Đợi  cởi áo,   kiểm tra cho  một lượt.
 
Mặt của bà lúc đỏ lúc xanh.
 
Đến khi bà thấy vết hôn  đùi trong của  thì sắc mặt càng thêm kỳ quái.
 
Bà ghé sát tai  thì thầm vài câu.
 
Ta gật gù.
 
Mẹ  im lặng một lát  tự nhủ: “Thẩm đại gia   vẻ là  chính trực,  ngờ  phóng đãng như .”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoa-no-trang-tron/chuong-6.html.]
Bà  thở dài: “Thôi. Con sống  là  yên tâm . Mấy trò hoa hòe  của bọn trẻ tụi con,   hiểu nổi . Đã    chịu hầu hạ thì con cứ tận hưởng .”
 
Sau khi tiễn cha ,   và   ,  cũng  chút suy tư.
 
Tên đoản mệnh  đúng, mỗi  đều  tự lo cho bản .
 
Lúc  cha   thợ mộc, đều là  khác đưa mẫu  ông  theo.
 
Người vẽ mẫu đều lấy ba phần tiền công kiếm  từ một món đồ.
 
Nếu  học  cách vẽ mẫu, chẳng    cũng  thể giúp gia đình kiếm bạc .
 
Hơn nữa Ngọc Dung và   đều là   chữ nghĩa.
 
Nếu  học chữ với họ thì  khi rời khỏi Thẩm gia,  còn  thể tính sổ sách giúp  , dạy   và    mặt chữ.
 
Nghĩ đến đây,    ý tưởng.
 
Ta  những dự định  cho Ngọc Dung tỷ tỷ .
 
Nàng   xong, ngạc nhiên khen ngợi: “Di nương. Dạo  cô ngày càng thông minh lên .”
 
Ta ngại ngùng .
 
Không hiểu  kể từ khi ở nhà họ Thẩm bữa nào cũng  ăn thịt,  luôn cảm thấy đầu óc   nhanh hơn.
 
Không còn  gỉ sét như   nữa.
 
Hơn nữa phu nhân luôn  cho   những câu chuyện ,   xong cũng nghĩ thoáng  nhiều điều hơn.
 
Suy nghĩ nhiều giúp lời  hàng ngày của  cũng trôi chảy hơn,  còn ấp úng như  nữa.
 
Ngọc Dung Tỷ tỷ để tâm đến chuyện của ,  sẽ mời cho  một vị danh sư.
 
   ngờ, vị danh sư   chính là cái tên đoản mệnh .
🌻Chào các cậu đến nhà của Ngạn.
🌻Đọc xong hoan hỉ cho tớ xin vài dòng cmt nhen.
🌻Theo dõi tớ tại fanpage "Bỉ Ngạn Vọng Nguyệt" để cập nhật truyện mới nhaaa
 
8.
 
Thật lòng mà  thì   ưa cái tên đoản mệnh .
 
Trông  kỳ quái, tính tình cũng  .
 
Cả ngày lười biếng,   nghề nghiệp tử tế.
 
Hắn thấy   tình nguyện liền bật : “Ô. Cô còn   . Bản vương... Ta bằng lòng dạy cô, đó là vinh dự của cô.”
 
Ta thầm nghĩ, rõ ràng  suốt ngày rúc trong nhà dưỡng bệnh, quá buồn chán nên định tìm chút thú vui.
 
Ngọc Dung tỷ tỷ   là  tử của một sư phụ nổi tiếng,  tài năng thật sự.
 
Dù   thích  cũng  theo học.
 
Ta dâng  cho  xem như  bái sư.
 
Hắn  chìa tay  : “Mỗi tháng một lượng bạc tiền học phí.”
 
Ta trợn tròn mắt , gần như  thể tin nổi.
 
Một lượng bạc? Sao    cướp luôn ?
 
Hắn thấy vẻ mặt đau lòng của  thì   vui vẻ: “Cô nghĩ cho kỹ. Nếu cô từ chối, tuyệt đối sẽ   vị sư phụ thứ hai .”
 
Ta c.ắ.n răng, rưng rưng nước mắt cởi áo lấy bạc giấu trong áo lót .
 
Hắn liếc  một cái,  lưng   la lên: “Nếu cô   là đồ ngốc,  thật sự tưởng cô  quyến rũ  ngay tại đây đó.”
 
Ta giận dữ : “Ta vốn  thèm để ý đến kẻ  xí như ngài.”
 
Hắn kinh ngạc   đáp: “Cô dám    xí. Cô   bao nhiêu  vì    một  mà  đợi  cửa nhà  ? Các cô gái cả Kinh thành đều ngày đêm tơ tưởng đến  đấy.”