Phu nhân cũng   lời nào, cứ vùi đầu uống rượu. Sau khi uống một hồi thì tựa  vai   nức nở.
 
Bà  kể  nhiều chuyện mà   hiểu.
 
  cũng lờ mờ hiểu , phu nhân là   của Ngọc Dung.
 
Họ cùng lớn lên với đại gia Thẩm Chiêu từ nhỏ.
 
Sau  cha phu nhân phạm tội, cả nhà  lưu đày.
 
Đại gia Thẩm Chiêu vì  bảo vệ phu nhân nên  cưới bà .
 
Còn Ngọc Dung thì  nô tỳ cho một vị quý nhân.
 
Đại gia Thẩm Chiêu  lau nước mắt cho bà .
 
Phu nhân  tránh tay  .
 
Phu nhân bướng bỉnh : “Thẩm Chiêu. Huynh giải quyết xong việc thì về Kinh thành . Ta vốn  yêu ,  cũng  cần tốn thời gian ở đây với .”
 
Ta vốn đang chăm chú uống rượu,   lời  thì ngẩng đầu kinh ngạc : “Phu nhân. Người  lời  chẳng  là  dối ,   mắt đều thấy  yêu Đại gia mà. Người  Đại gia giống như   bánh đường trắng .”
 
Không      sai lời , phu nhân  càng dữ dội hơn.
 
Ta sợ đến nỗi  dám uống rượu nữa.
 
Ngọc Dung  rót cho  một chén, bình tĩnh : “Không trách cô. Cô cứ uống tiếp . Muội   thương  thể  đường lưu đày nên  thể sinh con. Thẩm Chiêu là đích tử,  nối dõi hương hỏa cho nhà họ Thẩm, sớm muộn gì cũng  nạp .”
 
Ta lập tức vỗ vỗ bụng   sảng khoái: “Ta sinh  phu nhân. Ta sinh con xong sẽ rời , các  cứ  đứa trẻ đó là do phu nhân sinh, như  phu nhân và Đại gia sẽ  viên mãn .”
 
Phu nhân ngẩn , khẽ hỏi : “Huệ Huệ. Cô  thấy tủi  ?”
 
Ta  hiểu: “Có gì mà tủi . Ta       nhiều  sẽ thuê vợ sinh con đấy. Có con  còn hơn là  nhà chồng đuổi  nhiều. Chồng vẫn là chồng của , con cũng là con của , cuộc sống vẫn  thể  .”
 
Theo  thấy họ đều là  ,  lương thiện.
🌻Chào các cậu đến nhà của Ngạn.
🌻Đọc xong hoan hỉ cho tớ xin vài dòng cmt nhen.
🌻Theo dõi tớ tại fanpage "Bỉ Ngạn Vọng Nguyệt" để cập nhật truyện mới nhaaa
 
Thế nhưng  vì những chuyện  mà sầu khổ, tự  tổn thương bản  quả thật là  đáng.
 
Trên đời , ngoài bệnh tật đói kém thì  còn chuyện gì là khó khăn cả.
 
Nhà nông chúng  sinh càng nhiều con thì càng    khác bắt nạt.
 
Người đông đúc, gia đạo mới hưng thịnh.
 
Nếu nhà nào  vợ  thể sinh con, đàn ông sẽ  tới một nơi  xa thuê vợ của  khác.
 
Người vợ  thuê về,  ăn ngon mặc  cho đến khi sinh xong.
 
Ra tháng thì đối phương cầm bạc rời .
 
Từ đó cách xa ngàn dặm, hai bên  bao giờ gặp .
 
Hàng xóm láng giềng cũng ngầm hiểu, lũ lượt mang trứng đến chúc mừng.
 
Phu nhân buồn bã : “ Huệ Huệ, yêu một  thì sẽ   chia sẻ  đó với ai.”
 
Ta  uống thêm một chén, đầu óc choáng váng đáp lời: “Cái  cũng  , cái  cũng  xong. Vậy  rời xa Đại gia, tìm một  đàn ông  thể  cần chia sẻ . Theo  thấy, Đại gia thấy   nhiều  như , còn mua   , rõ ràng là đang ép   lựa chọn,  nhượng bộ. Đã ,   tính toán cho bản   nhiều hơn.”
 
Thật  hiểu, đạo lý đơn giản như  mà phu nhân cứ rối rắm  gì.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoa-no-trang-tron/chuong-5.html.]
Năm xưa bà nội  ghét   sinh  là con gái, suốt ngày c.h.ử.i mắng bà.
 
Cha  chỉ thấy    một  liền dọn  ở riêng.
 
Cha   ông tận mắt thấy   một ,  lưng     bao nhiêu  nữa.
 
Mẹ   nếu một  đàn ông thật lòng với một  phụ nữ thì sẽ  để nàng  chịu ấm ức.
 
Đại gia để phu nhân  nhiều  như , rõ ràng  hề thật lòng với bà .
 
Nước mắt của phu nhân  đáng giá, cứ thế chảy ,  buồn  hại mắt.
 
Đại gia Thẩm Chiêu liếc  một cái, búng mạnh tay  đầu .
 
Phu nhân ngây  xuất thần.
 
Ngọc Dung  khịa.
 
Trong vườn vang lên tiếng ve kêu và dế mèn nhưng  còn tiếng  chuyện của họ nữa.
 
Thời điểm trăng tròn  đẽ, cũng   ấm lên  khung cảnh lạnh lẽo .
 
Phía  truyền đến tiếng vỗ tay, họ    đến, ai nấy cũng đồng loạt  dậy.
 
Ngọc Dung cũng kéo   lên.
 
Người đó  vỗ tay  mỉa mai : “Lâm Tòng Ninh. Cô châm chọc Ngọc Dung   nô tỳ cho ,   soi gương xem   đức hạnh gì. Nếu  là cô,  sẽ mau chóng kiếm một đứa con để giữ vững địa vị của . Lão phu nhân Thẩm gia  hạ lệnh, nếu cô  m.a.n.g t.h.a.i  nữa thì sẽ cưới biểu  của Thẩm Chiêu  . Theo  thấy, đầu óc  của cô chỉ  thể đấu   con ngốc  thôi, chi bằng sớm nhận thua .”
 
Phu nhân  xong, mặt mày tái mét nhưng   nữa.
 
Ta thấy    chuyện thật khó ,   chê  trông yếu ớt như cái đồ đoản mệnh.
 
Hắn  dám mắng  là đồ ngốc.
 
Ta lén lút lườm  một cái.
 
Không ngờ   nhạy bén,   với sắc mặt lạnh lùng.
 
Phu nhân  về phía đại gia Thẩm Chiêu, trong mắt  chút buồn bã nhàn nhạt.
 
Đại gia Thẩm Chiêu vuốt ve mái tóc mai của bà , dáng vẻ dịu dàng nhưng   gì.
 
Phu nhân c.ắ.n môi, cuối cùng gật đầu : “Được. Nếu là Huệ Huệ thì  đồng ý.”
 
Người  lười biếng : “Đáng lẽ  như  từ lâu, chọn ngày  bằng đúng ngày. Thẩm Chiêu. Đêm nay ngài cứ động phòng với con ngốc  .”
 
Ta thầm nghĩ,   lăn lộn ngủ với Đại gia nhiều ngày .
 
 đầu óc của Đại gia  ,  lẽ  nhớ  cũng  tiện nhắc.
 
Ngọc Dung bỗng : “Không .”
 
Mọi  đều  về phía nàng .
 
Ngọc Dung cố giữ bình tĩnh và đáp lời: “Gần đây Huệ Huệ   khỏe, cần  điều dưỡng, qua một thời gian nữa .”
 
7.
 
Cha   dẫn   và   đến nhà họ Thẩm thăm ,  thấy  là họ   rống lên một hồi.