Con   ăn nước bọt của  khác. Con mau ăn bánh đường trắng .”
 
   ăn, vì quá  hổ nên  đến nỗi đầu óc choáng váng, ước gì   tham ăn.
 
Ta  mấy miếng bánh đường trắng   đắt, nay  mua chúng về thì cả nhà sẽ  ăn cháo loãng mấy ngày liền.
 
Cha  về   chuyện  thì ông .
 
“Đại nương . Con thật sự   ăn miếng bánh đường trắng  thơm  mềm  ngọt  ?”
 
Ông cầm một miếng lên  : “Vậy cha ăn đây.”
 
🌻Chào các cậu đến nhà của Ngạn.
🌻Đọc xong hoan hỉ cho tớ xin vài dòng cmt nhen.
🌻Theo dõi tớ tại fanpage "Bỉ Ngạn Vọng Nguyệt" để cập nhật truyện mới nhaaa
Ta vội giơ tay hét lên: “Cha. Đại nương  ăn.”
 
Ba  trong nhà chúng  xúm  bên , từ từ chia  ăn hết bốn miếng bánh đường trắng.
 
Mẹ  , khi    điều sai trái thì luôn  xã hội  ép   đến bước đường .
 
Nghèo đói, đói khát, bệnh tật  thể khiến   trở nên  còn giống  mà hóa thành ma quỷ.
 
Có    nghèo nên  trộm  cướp, vứt bỏ đạo đức để tranh giành.
 
    điều đó là  đúng.
 
Bà ôm vai   nhẹ nhàng : “Đại nương. Dù  khổ sở và khó khăn đến mấy,  những chuyện  thể  thì tuyệt đối đừng . Nghèo   là tội của chúng . Đầu óc  minh mẫn phân biệt  đúng sai, đó mới là tội .”
 
Sau  chữ trộm trong lòng  nặng trĩu, nặng như bốn miếng bánh đường trắng  . 
 
Ta nhớ  chuyện bánh đường trắng,  kìm  bật .
 
Ngọc Dung dịu dàng hỏi: “Sao Di nương  ?”
 
Ta lau nước mắt, nghẹn ngào đáp : “Ta trộm thức ăn thừa của nhà giàu,     . Nếu nhà họ Thẩm  đuổi  ,  cũng cam lòng. Chỉ xin các  đừng  cho cha      trộm thức ăn thừa của   ăn.”
 
Cha    thì sẽ đau lòng.
 
Đệ  và    càng  dám ăn thêm một miếng cơm nào nữa.
 
Tụi nó luôn : “Tụi con còn nhỏ thì ăn ít thôi. Tỷ lớn  nên ăn nhiều .”
 
Ngọc Dung cầm khăn tay lau nước mắt cho   ôn tồn : “Hay là Di nương ăn xong bữa trưa  hãy , hôm nay  chè trôi nước nấu rượu, thịt chân giò kho tàu, và cả món tứ hỉ viên mà cô thích ăn nhất đó.”
 
Ta vốn   ăn, dù   cũng sắp  ,  thể chiếm hời của  .
 
 Ngọc Dung  những món  đều  cho , nếu   ăn thì chỉ  thể đổ .
 
Ta vội : “Có đổ thì cũng đổ  miệng .”
 
4.
 
Sau khi ăn no,    .
 
Ngọc Dung bấm tay tính toán.
 
Nếu  cứ thế mà , chẳng những  trả  một trăm lượng bạc , mà còn  bồi thường cho nhà họ Thẩm hai mươi lượng tiền cơm nữa.
 
Ta nghĩ thà ở  sinh cho Thẩm đại gia một đứa con còn hơn. Chuyện    tính toán.
 
Ngọc Dung dẫn   tắm nước nóng và  cho  một bộ quần áo mới.
 
Nàng  dặn dò: “Cô tuyệt đối đừng nhắc chuyện   từng ăn thức ăn cho ch.ó  mặt đại gia.”
 
Nước mắt dâng trào,   Ngọc Dung với ánh mắt  ơn.
 
Ta  chuyện    đắn,  thể để Thẩm đại gia .
 
Nếu  thì   sẽ  thèm một kẻ trộm   .
 
Khi đêm đến, Ngọc Dung nắm tay dẫn  đến một viện yên tĩnh.
 
Nàng  cẩn thận dặn dò: “Cô  qua vườn hoa và rẽ trái, cánh cửa đầu tiên bên  chính là phòng của đại gia. Ngài   thích thắp đèn  ban đêm, cô cứ việc cởi áo trèo lên giường là .”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoa-no-trang-tron/chuong-3.html.]
Ngọc Dung thấy  còn mơ mơ màng màng thì  thêm  nhiều điều nữa.
 
Nào là cho dù đại gia  từ chối,  cũng  kiên trì.
 
Còn  trông  trắng trẻo mềm mại thế , đàn ông  thể nào chịu nổi.
 
Haiz. Tóm  nàng    nhiều nhưng  chẳng nhớ  bao nhiêu.
 
Chỉ lờ mờ nhớ rằng Ngọc Dung bảo   mặt dày một chút, đừng sợ  từ chối.
 
Dĩ nhiên   sợ  hổ. Đó là một trăm lượng bạc cơ mà.
 
Ta quấn chặt áo choàng  bước  vườn.
 
Vừa bước , ngửi thấy mùi hoa thơm ngào ngạt khắp vườn,  liền thấy  mơ hồ.
 
Ngọc Dung  rẽ sang , căn phòng đầu tiên bên tay trái.
 
Trong phòng quả nhiên  thắp đèn, chỉ  ánh trăng mờ ảo.
 
Ta lao về phía giường, quả nhiên Đại gia  đẩy  .
 
Ta  thể để một trăm lượng bạc trắng phau  chạy mất.
 
Ta đè  xuống giường  lột hết quần áo.
 
Ban đầu Đại gia giãy giụa dữ dội, còn định kêu  tới.
 
Ta sốt ruột nên dùng cái yếm bịt miệng    dùng thắt lưng trói ngang.
 
Đại gia thở dốc dữ dội, cả  nóng hầm hập.
 
Ban ngày tắm rửa, Ngọc Dung  dạy   nhiều.
 
Ta mơ hồ nhớ là nàng   gì đó về hôn và cắn.
 
Ta thầm nghĩ  lẽ  để  c.ắ.n Đại gia, như  thì  hợp lễ cho lắm.
 
Vậy đành cho Đại gia hôn và c.ắ.n  thôi.
 
Ta  hạ quyết tâm, dù  đau đến mấy cũng  nhịn.
 
Đại gia tựa lưng  đầu giường, rèm che chắn bớt ánh sáng     rõ sắc mặt .
 
Ta nép sát , đẩy đầu   trong chăn.
 
Sau đó, thật sự là  nóng.
 
Ta như một quả đào  c.ắ.n một miếng, ngọt ngào chảy nước.
 
Vật lộn cả nửa đêm, Đại gia ngủ  .
 
Ta cởi dây lưng trói   và mặc quần áo tử tế định rời .
 
 bụng   đói.
 
Bị mùi thơm của quả lê xanh  bàn thu hút.
 
Ta vô thức cầm quả lê lên c.ắ.n một miếng.
 
Ăn xong,   sợ ngày mai Đại gia phát hiện thiếu một quả, chê  tham ăn mà đuổi .
 
Ta nghĩ một lát  nhét quả lê  c.ắ.n dở  tay .
 
Làm  thì chắc chắn Đại gia sẽ nghĩ là  ăn trong mơ.
 
Hì hì. Ta cũng thông minh chứ bộ.
 
Ta  khỏi phòng, thấy Ngọc Dung  bên ngoài mặt mày tái mét.
 
Ta tự hào : “Ngọc Dung tỷ tỷ. Ta   theo lời tỷ,  sai sót chút nào.”