Ta gỡ tay ông ,  ngoảnh đầu  mà  lưng rời khỏi nhà.
 
2.
 
Lần gần nhất   thành là mùa đông năm .
 
Cha  dẫn cả nhà  thành mua đồ Tết. Mẹ chọn cho  một tấm vải hoa để may áo.
 
Bà    lớn,  may vài bộ quần áo tươm tất  mua  nhiều bánh ngọt ngon để chúng  ăn Tết.
 
Sau khi mua sắm xong,   đếm  tiền còn  trong tay thấy vẫn còn dư.
 
Bà vung tay một cái, hào phóng dẫn chúng  đến quán mua tận ba mươi cái bánh bao thịt.
 
Cả nhà ăn uống đến miệng đầy dầu mỡ.
 
Tranh thủ lúc   và    xem đèn lồng,    lén nhét cho  năm cái bánh bao nữa. Bà   ăn  no nên cố ý giấu  cho .
 
Hai năm    ngang qua tiệm bánh bao, mùi thơm cứ xộc thẳng  mũi.
 
Ta tự nhủ, chờ    suôn sẻ,  nhất định sẽ mua một trăm cái bánh bao cho cả nhà ăn thỏa thích.
 
Bà thím thấy  đến thành,  mặt lộ vẻ mừng rỡ.
 
Nếu bà    vụ  thì sẽ nhận  một khoản hoa hồng kha khá.
 
 bà  chỉ vui vẻ một lát   thở dài, hai mắt đỏ hoe.
 
Thím  lưng lau nước mắt và an ủi : “Đại nương. Cháu đừng sợ,   hỏi thăm kỹ càng , Đại gia Thẩm gia là  phẩm hạnh cao quý, Thẩm phu nhân cũng  bao giờ bạc đãi  khác. Cháu  đó sẽ   chịu khổ.”
 
Ta  toe toét: “Thím ơi,  ăn no và ngày nào cũng  thịt ăn thì   khổ  ạ.”
 
Thím thấy   rạng rỡ, cũng  theo: “Đại nương. Cháu là   phúc.”
 
Bà  móc tiền mua cho  bốn cái bánh bao,  đổi cho  bộ đồ cũ của con gái .
 
Trang điểm cho  tươm tất, dặn dò đủ điều  mới dẫn  đến Thẩm phủ.
 
Ta và ba cô gái khác chờ  chọn cứ  mãi ở giữa sân.
 
Mặt trời chiếu gay gắt, Thẩm đại gia và phu nhân vẫn mãi  thấy xuất hiện.
 
Đứng   một canh giờ, các cô gái bên cạnh  lượt ngã xuống.
 
Chỉ còn   là vẫn  vững.
 
 lúc   một tỷ tỷ xinh , nét mặt hiền lành bước .
 
Nàng   : “Phu nhân  chọn cô. Nô tỳ Ngọc Dung   sẽ hầu hạ di nương.”
 
3.
 
Quả nhiên  nhà họ Thẩm giữ lời và đưa cho nhà  một trăm lượng bạc.
 
Còn  thì sống trong một viện nhỏ yên tĩnh, một ngày  ăn tận ba bữa cơm.
 
Bữa nào cũng  thịt, còn  ăn no.
 
Mỗi   chỉ ăn hết một nửa, lén lút giấu phần cơm canh còn  định bụng sẽ tìm cơ hội mang về cho  nhà nếm thử.
 
Hôm đó Ngọc Dung mang cơm đến  thể nhịn  nữa.
 
Nàng  lấy một bát thịt kho tàu từ trong tủ quần áo .
 
Kéo một thau cơm trắng từ  gầm giường.
 
Rồi lôi  một đống bánh ngọt từ trong bình hoa.
 
Nàng       chung quanh.
 
Ta chột  liếc lên xà nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoa-no-trang-tron/chuong-2.html.]
 
Khóe miệng Ngọc Dung khẽ giật, nàng  gọi  trèo lên xà nhà lấy đống trái cây mà   khó khăn lắm mới giấu .
 
Ta thất vọng  đống thức ăn  tịch thu, hận   bảo vệ chúng thật .
 
Ngọc Dung hiền hoà : “Di nương ơi. Đồ ăn  để lâu sẽ hỏng, ăn nhiều sẽ  đau bụng.”
 
Ta trả lời ngay: “Sẽ   đau bụng . Tháng   ăn thức ăn thừa mà nhà nhà giàu vứt  cũng   .”
 
Từ  đến nay  ăn  khỏe, hồi xưa cha còn  việc  là  bao giờ để  đói.
 
   ông  bệnh,   thể ăn nhiều như . Nếu  thì ,   và   càng   mấy miếng cơm để ăn.
 
Hương  là  giàu  nhất vùng trong vòng mười dặm quanh đây.
 
Cơm thừa canh cặn nhà họ ăn  hết đều để cho ch.ó ăn.
 
Có hôm  đói  chịu nổi nên chui  lỗ ch.ó trộm chút thức ăn.
 
Ta nhớ  chuyện trộm thức ăn của ch.ó hôm đó, ánh mắt lảng .
 
Tuyệt đối  thể để Ngọc Dung   chuyện .
 
Nếu nàng  mà   giành ăn với ch.ó thì nhất định sẽ nghĩ  là    đạo đức.
 
Ngọc Dung  xong   chằm chằm  .
 
Ta càng cảm thấy nàng    thấu,  cũng  dám giấu giếm nữa.
 
Ta cúi đầu, bóp ngón tay và thì thầm: “Thật  cũng   là thức ăn mà nhà giàu  cần nữa. Nó... nó  đổ  thau cho chó,  chui qua lỗ ch.ó  lén lấy một chút.”
 
Mỗi   đến chữ trộm, mặt   nóng bừng.
 
Bất kể lý do gì thì trộm vẫn là trộm.
 
Hồi nhỏ nhà  nghèo,   tiền mua bánh ngọt.
 
Có  Hổ Tử nhà bên cầm một miếng bánh đường trắng cố ý khoe khoang  mặt .
 
🌻Chào các cậu đến nhà của Ngạn.
🌻Đọc xong hoan hỉ cho tớ xin vài dòng cmt nhen.
🌻Theo dõi tớ tại fanpage "Bỉ Ngạn Vọng Nguyệt" để cập nhật truyện mới nhaaa
Sau đó  ăn chán và  rơi một miếng nhỏ xuống đất.
 
Đợi  ,  liền nhặt lên  cẩn thận l.i.ế.m một cái.
 
Ngọt thật. Sao mà  thể ngọt đến thế? Ngọt đến lòng  tan chảy luôn.
 
  của Hổ Tử thấy  thì giật tóc   mắng  là đồ trộm, đồ hèn.
 
Hổ Tử  dám   lãng phí nên cũng mắng  là đồ trộm.
 
Mẹ   thấy, hai mắt bỗng đỏ hoe.
 
Ta sợ c.h.ế.t khiếp  : “Mẹ. Con  ăn trộm. Con  trộm.”
 
 từ nhỏ    khờ, ăn   rõ ràng.
 
“Hắn  ăn nên con nhặt.”
 
Mẹ  và  của Hổ Tử đ.á.n.h  một trận tơi bời.
 
Bà giận dữ : “Sau  còn dám vu khống con gái  là đồ trộm,  sẽ xé rách miệng bà.”
 
Mẹ đưa  về nhà,  tưởng bà sẽ đ.á.n.h  nhưng ngược  thì .
 
Bà lấy tiền  khỏi nhà, lúc trở về  cầm theo bốn miếng bánh đường trắng.
 
Mẹ  gõ đầu : “Đại nương. Mẹ tin con  trộm bánh đường.    con   nhặt đồ của Hổ Tử ăn nữa, nó bẩn như con đỉa , con  thấy ghê .”
 
Ta ngây ngô hỏi : “Vậy đồ do  sạch sẽ vứt  thì con ăn   ạ?”
 
Mẹ  cạn lời, thúc giục : “Cái đó cũng  .