10
 
Ta  đến nhà lao một chuyến.
 
Giang Hoài  gầy chỉ còn da bọc xương, ánh mắt u ám  còn ánh sáng.
 
“Giang đại nhân, Giang đại nhân.”
 
Ta gọi mấy tiếng,  mới  về phía .
 
“Lại là ngươi . Bây giờ ai ai cũng tránh  như tránh tà, khó cho ngươi còn chịu đến thăm một kẻ tù nhân như .”
 
Hắn vẫn còn nhớ .
 
Ta   gì, chỉ lặng lẽ bày  thức ăn và rượu  mang đến.
 
Ta đưa  đôi đũa,  bình thản nhận lấy.
 
Cứ như , một  trong, một  ngoài, chúng  lặng lẽ ăn xong bữa cơm .
 
Biết  hai đời, đây là bữa cơm đầu tiên  cùng ăn với .
 
Lúc dọn bát đũa,   hỏi  về lựa chọn của .
 
“Giang đại nhân, nếu  kiếp , ngài   gì?”
 
“Làm gì  kiếp , con  một khi c.h.ế.t , thì muôn sự đều tan biến.”
 
“Nhỡ  thì ? Nếu thực sự  thể   một đời, ngài còn   triều  quan nữa ?”
 
Giang Hoài   hai giây,  ngửa mặt  to.
 
Tiếng  dứt,   lẩm nhẩm mãi câu:
 
“Bạch phát ngư tiều giang chử thượng, quán khán thu nguyệt xuân phong.”
 
Ta hiểu ý Giang Hoài, lòng    hoàng quyền  cho nát tan.
 
Vậy thì, để  chuyển kiếp .
 
Trước khi rời nhà lao,   một  nữa đem nguyên đan của  cho  nuốt.
 
11
 
Giang Hoài   tái sinh.
 
Lần   trở thành độc tử của Giang gia, một gia đình ngư dân.
 
Phu thê Giang gia nhiều năm   con, ngày ngày cầu khấn  gốc cây ngọc lan  cửa:
 
“Xin ban cho chúng con một đứa trẻ, chỉ cần  nó, chúng con nhất định sẽ yêu thương, chăm sóc, bảo hộ nó cả đời bình an vui vẻ.”
 
Ta nghĩ, nếu Giang Hoài đầu thai  nhà , hẳn sẽ  hạnh phúc.
 
Ta đặt một cành ngọc lan chỉ đường  cửa Giang gia.
 
Chẳng bao lâu, Giang mẫu liền  thai.
 
Trước khi sinh, bà còn mơ thấy hoa ngọc lan nở.
 
Chẳng mấy chốc, Giang Hoài giáng trần.
 
Kỳ lạ là,   tinh phách của   cùng  hóa thành trẻ sơ sinh.
 
Chỉ  điều,    phụ mẫu.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoa-ngoc-lan-no/4.html.]
Trực tiếp rơi xuống giữa bụi hoa ngọc lan  cửa Giang gia.
 
Nghe tiếng  của , Giang mẫu bế  lên, liên tục cảm thán:
 
“Đây đúng là điềm lành!”
 
Dù gia cảnh Giang gia  khá giả, Giang mẫu vẫn quyết định giữ  .
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Thế là,  cùng Giang Hoài lớn lên.
 
Giang mẫu để  ở cạnh ,  bạn với .
 
Ta nghĩ như  cũng , cứ lặng lẽ  , sống một đời  bình thường,  lo cơm áo, bình an mạnh khỏe.
 
 đời  khó khăn,  dễ   thường.
 
Dù Giang gia sống nhờ đánh cá bán cá, thu nhập tạm .
 
 mỗi  nộp đủ loại phí bảo kê, Giang gia cũng chỉ còn  đủ sống.
 
Thêm nữa còn  những kẻ bán cá khác, vì tranh địa bàn, cướp mối  ăn, thường xuyên chặn đường phụ tử Giang gia.
 
Cho đến một ngày, khi mười lăm tuổi, Giang Hoài   đầy thương tích trở về, hấp hối thoi thóp.
 
Ta rốt cuộc  nhịn nổi nữa.
 
Đợi  lành lặn,  bắt đầu theo   chợ bán cá.
 
Hiếm khi  trang điểm, mày liễu khẽ chau, phong tình lay động.
 
    để  bình hoa, động tác mổ cá,  cá gọn gàng, thành thạo.
 
Chỉ vài ngày,   nổi danh khắp vùng, còn  biệt hiệu “Tây Thi bán cá”.
 
Tiền chúng  kiếm  ngày càng nhiều, nhưng tất nhiên, kéo theo đó là sự ghen ghét đỏ mắt của đám bán cá khác.
 
Một buổi trưa bình thường, bọn chúng  chặn  và Giang Hoài trong một con ngõ tối.
 
12
 
Giang Hoài  sợ hãi,   nhớ đến    đánh đến nửa sống nửa c.h.ế.t. 
 
  vẫn run rẩy chắn  mặt :
 
“Ngọc Lan,  chặn bọn họ, nàng tìm cơ hội mau chạy .”
 
Ta  chút động lòng.
 
Ta là thiên sát cô tinh, mệnh  cô khổ. 
 
 bất kể khi còn là một đóa ngọc lan bên đường,   khi hóa thành , Giang Hoài vẫn luôn bảo vệ .
 
Vậy thì  cũng  thể bỏ  .
 
Ta đánh ngất Giang Hoài,  hung hăng dạy dỗ bọn kẻ chặn đường một trận. 
 
Chúng mũi bầm mắt tím, kêu rên liên hồi. 
 
  ai  thương nặng. 
 
Ta  việc vốn thích chừa đường lui,   kết thêm nghiệt duyên.
 
Nhìn đám hán tử quỳ rạp  đất cầu xin,  cất giọng sang sảng:
 
“Ta từ nhỏ  theo cao nhân ẩn thế học võ,  thủ bất phàm. Hôm nay chỉ cho các ngươi một bài học. Làm ăn thì mỗi  dựa  bản lĩnh. Các vị chớ   đến gây sự nữa, nếu  đừng trách  thủ đoạn tàn nhẫn.”