“Nếu  thể sống  một đời, ngươi   phong hầu bái tướng,    thê tử và con cái vây quanh?”
 
“Đã  nam nhi, đương nhiên nên tung hoành thiên hạ.”
 
Ta  báo đáp ân cứu mạng của .
 
Thế là  thành  cho .
 
Ta đem nguyên đan của  cho  nuốt.
 
7
 
Giang Hoài  trọng sinh.
 
Hắn trở thành thần đồng, mười bảy tuổi liền đỗ đầu bảng.
 
Trong điện thí,   hoàng đế đích  điểm  trạng nguyên.
 
Không lâu ,   bổ nhiệm  Hàn Lâm viện tu soạn.
 
Chức vị  tuy phẩm cấp  cao, nhưng khởi điểm  thấp.
 
Dù  cũng  nhiều tể tướng bước  từ Hàn Lâm viện.
 
Giang Hoài đắc ý, phong thái hiên ngang.
 
Tinh phách của  cũng yên tâm rời .
 
Ta cần tìm một nơi vắng vẻ, tiếp tục tu luyện.
 
Lại thêm hai mươi năm gió mưa dãi dầu.
 
Ta chịu  ít khổ sở.
 
Cuối cùng,  một  nữa hóa thành hình .
 
 linh lực của  vẫn  đủ.
 
Chỉ  thể duy trì nhân hình trong chốc lát.
 
Muốn tự do   như con ,   lên Ngọc Sơn tìm suối trường sinh.
 
Trước khi ,   đến thăm Giang Hoài.
 
Ta cứ ngỡ   quyền cao chức trọng.
 
Không ngờ,    ở lao ngục, chỉ chờ mùa thu xử trảm.
 
8
 
Ta biến thành dáng dấp một tiểu sai vặt.
 
Tiêu tốn một khoản lớn,  thành công   đại lao.
 
Giang Hoài co ro ở góc, giống như một kẻ ăn mày.
 
“Giang… đại nhân, Giang đại nhân.”
 
Trong lòng   chút buồn, nhưng khi lời  khỏi miệng, cuối cùng cũng biến thành một cách xưng hô xa lạ.
 
Giang Hoài ngẩng đôi mắt đục ngầu lên, khi  thấy ,  đột nhiên kích động lao đến bên song sắt.
 
“Ngươi là hoàng thượng phái tới  ? Ta  oan! Bài thơ  , chỉ là ca ngợi sự cao khiết của hoa ngọc lan, chứ  hề ám chỉ hoàng thượng.”
 
Ta ngẩn . 
 
Thì  Giang Hoài  vướng họa văn tự.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoa-ngoc-lan-no/3.html.]
Hắn ca tụng bản thể của , nhưng   chẳng mang đến tin  gì cho .
 
“Ta   do hoàng thượng phái đến.”
 
“Thế ngươi là ai?”
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
“Ngày ngài đỗ trạng nguyên, từng cứu một tiểu khất cái khỏi vó ngựa.”
 
Giang Hoài ngẩn ,    còn nhớ chuyện .
 
  thì nhớ  rõ.
 
Dĩ nhiên    tiểu khất cái , song tinh phách của  ở ngay bên cạnh nó.
 
Nếu vó ngựa giẫm xuống, mất mạng  chỉ là tiểu khất cái.
 
Ta cũng sẽ hồn phi phách tán.
 
Vô tình, Giang Hoài  cứu  thêm một mạng.
 
9
 
Rời khỏi nhà lao,  liền dò hỏi tin tức của Giang Hoài.
 
Cái gọi là tội vì văn chương, chẳng qua chỉ là cái cớ.
 
Thực chất Giang Hoài  cuốn  đấu tranh phe phái.
 
Ta  hiểu chuyện triều đình, nhưng trong tửu lâu,   lỏm  vài câu bàn luận của mấy thư sinh.
 
“Giang đại nhân yêu dân như con,    g.i.ế.t là g.i.ế.t  chứ?”
 
“Ngươi  hiểu , đây gọi là ‘g.i.ế.t gà dọa khỉ’.”
 
“Sao   ?”
 
“Hoàng đế  tiến hành cải cách, Giang đại nhân ở  điện phản đối,  việc cải cách là chuyện hệ trọng, xin hoàng thượng từ từ tiến hành.”
 
“Thế thì cũng   sai.”
 
“Đây chính là dẫn dắt dư luận. Giang đại nhân là rường cột triều đình, là gương mẫu của văn thần, hoàng đế nóng lòng cải cách,    miệng ngăn cản, thế thì còn   nữa?”
 
Không ai  thêm lời nào.
 
Dù Giang Hoài   phản đối cải cách, mà chỉ xin hoàng đế tiến hành chậm rãi, nhưng cho dù thế, vẫn là sai.
 
Hoàng quyền chí thượng, kẻ trái ý thì c.h.é.m.
 
Quả nhiên, hiệu quả  thấy rõ.
 
Ngay cả phe bảo thủ phản đối cải cách, cũng đều ngậm miệng  dám  gì.
 
Mục đích của hoàng đế đạt  .
 
Hiệu quả mà phe cải cách  cũng đạt  .
 
Phe bảo thủ cũng giữ  an .
 
Chỉ  Giang Hoài  hy sinh, Giang Hoài trung thành tận tâm với hoàng đế, thì  tìm ai để đòi công bằng?
 
Mùa thu nhanh chóng đến hẹn.
 
Ngày Giang Hoài  hành hình cũng sắp tới.
 
Thế nhưng hoàng đế vẫn  chịu mở miệng tha cho Giang Hoài.
 
Ai ai cũng , Giang Hoài chắc chắn  c.h.ế.t.