Sắc mặt bà mẫu lập tức biến đổi, mắng Giang Hoài:
 
“Nghịch tử, ngươi  thế khiến Thu Tú động thai khí thì  ?”
 
Nói , bà  vội vàng chạy đến, ôm Thu Tú  lòng, cuống quýt day nhân trung cho nàng.
 
Chẳng mấy chốc, Thu Tú tỉnh . 
 
Nàng  ngấn lệ  Giang mẫu, nghẹn ngào :
 
“Lão phu nhân,  chẳng cầu gì hết. Từ nhỏ   thích Hoài ca ca, nay  thể sinh con cho ,   mãn nguyện . Xin lão phu nhân đừng  khó thiếu phu nhân, càng đừng để Hoài ca ca khó xử.”
 
Nghe xong lời nàng , bà mẫu càng thêm xúc động.
 
Bà  đau lòng vuốt ve gương mặt Thu Tú, hứa chắc nịch:
 
“Con ngoan, cái gì thuộc về con, nhất định sẽ là của con. Ta sẽ  để con chịu thiệt thòi.”
 
Sau đó, bà lạnh giọng  sang Giang Hoài:
 
“Ba ngày nữa, ngươi sẽ lấy lễ quý  nghênh Thu Tú  phủ. Nếu ngươi   theo, cũng đừng nhận  là mẫu  nữa.”
 
Nói xong, bà  cẩn thận đỡ Thu Tú,   rời .
 
5
 
Sau khi Giang mẫu rời , căn phòng  trở về yên tĩnh.
 
Giang Hoài vẫn   gì, cũng chẳng  .
 
Ta thở dài, phá vỡ sự im lặng khó xử .
 
“Chuyện đó từ bao giờ ?”
 
“Hả?”
 
“Chàng với Thu Tú, bắt đầu từ khi nào? Dù  thì, đứa bé cũng   một ngày là  thể mang thai.”
 
Sắc mặt Giang Hoài đột nhiên  đổi, giống như tấm màn che  xé toạc, lộ  sự chật vật.
 
Ngẩn  một lúc,  trực tiếp quỳ xuống bên giường :
 
“Ngọc Lan, nàng   ,  chuyện   như nàng nghĩ . Ban đầu,  định nhận nuôi một đứa trẻ, nhưng mẫu   đồng ý. Bà  nhất định  là con ruột của  thì mới  thể thừa kế tài sản của Giang gia, bằng  thì  để kẻ khác  lợi.”
 
“Ta thấy lời bà cũng  lý, nhưng  vẫn   cùng  khác sinh con. Hai năm qua,  luôn kéo nàng  vận động, thật  là vì  nóng ruột.”
 
“ nàng cũng thấy đó, chẳng  tác dụng gì. Nửa năm ,  uống say trong thư phòng, Thu Tú  hầu hạ,  hồ đồ mà ngủ với nàng . Sau khi tỉnh ,  vô cùng hối hận…”
 
Lời giải thích ,   điều   .
 
Ta cắt ngang Giang Hoài:
 
“Thế còn nửa năm qua thì ? Tại    cắt đứt với nàng ? Lần đầu  thể  là ngoài ý , chẳng lẽ  nào cũng là ngoài ý ?”
 
 lời   như chạm trúng tim đen của .
 
Hắn  còn quỳ nữa, bất chợt  bật dậy,  mặt đầy giận dữ, gấp gáp :
 
“Trong lòng  khổ sở, nhưng nàng căn bản  hiểu. Nàng  bao giờ ý thức   cảnh khó khăn của . Mỗi  mẫu  trút giận lên , nàng đều dửng dưng, cứ như chẳng  gì.”
 
“ Thu Tú thì sẽ kịp thời xuất hiện bên cạnh . Nàng  thấu hiểu, dịu dàng, an ủi. Ở cạnh nàng ,  cảm thấy  thoải mái. Chúng   cần  bàn chuyện  ăn, cũng  cần  nghĩ đến chuyện sinh con.”
 
“Ngọc Lan, nàng  hiểu cho ,    nam nhân nào  thể từ chối ôn nhu hương như thế.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoa-ngoc-lan-no/2.html.]
 
Nhìn Giang Hoài  mắt,  thấy  thật xa lạ.
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Đây   Giang Hoài mà  từng .
 
“Nếu  kiên quyết  đồng ý cho Thu Tú  cửa thì ?”
 
Giang Hoài cúi đầu,    mắt .
 
Ta hiểu .
 
Từ khi  ngủ với Thu Tú,  thứ   định sẵn.
 
“Ngọc Lan, Thu Tú  cửa sẽ  ảnh hưởng đến địa vị của nàng, nàng cứ yên tâm.”
 
Cuối cùng, Giang Hoài vẫn vung tay áo bỏ , chẳng hề ngoảnh .
 
Trong phòng, rốt cuộc chỉ còn   .
 
Ta gỡ lớp băng  ngón tay, m.á.u   còn màu trắng nữa,  trở về màu đỏ.
 
Tám năm nỗ lực, cuối cùng  cũng chẳng khác gì con .
 
6
 
Vốn dĩ,  là một đóa hoa ngọc lan  tu luyện năm trăm năm.
 
Ta từng mọc  núi, trải qua gió sương mưa tuyết, hấp thụ âm dương khí.
 
Khi  sắp tu thành tinh linh, một tia sét bổ xuống, c.h.é.m  thành hai nửa.
 
Cơn đau khiến  mất hết tri giác.
 
Ta từng nghĩ  sẽ hồn phi phách tán.
 
 Giang Hoài  cứu .
 
Hắn là một thư sinh  núi du ngoạn.
 
Thấy  thảm hại như thế,  lộ vẻ thương xót, lập tức xé áo ngoài băng bó cho .
 
Rồi đem bầu nước mang theo  , tưới  bộ lên .
 
Hắn ở trong núi chừng nửa tháng, luôn tận tâm chăm sóc .
 
Ta sống , nhưng  thể  chuyện.
 
Vì thế,  thêm hai mươi năm,  mới hóa thành hình .
 
Việc đầu tiên,  liền  tìm Giang Hoài.
 
Hắn vẫn chỉ là một thư sinh tay trắng.
 
Vì quá nghèo,  thậm chí  từng cưới  thê tử, đáng thương sống trong căn nhà tranh rách nát.
 
Khó khăn hơn là   bệnh, ngày nào cũng ho  dứt.
 
“Sao ngươi  tìm lang trung khám qua?” 
 
Ta hỏi .
 
“Ta   , vô ích thôi. Lang trung  nhiều nhất cũng chỉ cầm cự đến cuối năm.”