Mộ Dung đạp những mảnh đời vụn vỡ, bước ngược lên đỉnh Tuyết Lĩnh. Quan Thượng Thanh giờ đây còn là chốn thanh tu, mà hiện như một l.ồ.ng giam vĩ đại bủa vây bởi những sợi xích hắc ám. Giữa điện thờ, Sư phụ nàng – từng gương mặt hiền từ như mây hạc – nay đài sen đen, đôi mắt đỏ rực tà khí.
"Con về , Mộ Dung?" – Giọng lão vang lên, nửa như từ bi, nửa như tà mị. "Đừng bằng ánh mắt đó. Trăm năm khổ tu để đổi lấy một kiếp hữu hạn, thật là ngu . Ta chỉ cần mượn 'Huệ nhãn' của con, mượn chút chân khí mười năm khổ luyện để mở cánh cửa trường sinh. Đó chẳng là đích đến cuối cùng của tu đạo ?"
Mộ Dung giữa sân điện, gió tuyết tóc nàng rối bời, nhưng đôi mắt nàng tĩnh lặng đến lạ kỳ. Nàng rút kiếm, cũng bày trận. Nàng chậm rãi cởi bỏ chiếc túi đựng phù sáp, đặt xuống nền đá lạnh.
"Sư phụ, đúng về thiên phú, nhưng sai về đích đến." – Nàng nhẹ nhàng tháo dải băng buộc tóc, để suối tóc đen xõa tung giữa trời tuyết. "Người luyện đạo để trở thành Thần, còn con luyện đạo để Người."
Lão sư dài, vung tay một cái, hàng vạn đóa sen đen từ mặt đất mọc lên, mang theo thở của t.ử vong lao về phía nàng. Mộ Dung vẫn né tránh. Nàng bắt đầu kết thủ ấn, nhưng là những bí thuật cao siêu. Nàng thực hiện mười hai thế căn bản nhất của phái Thượng Thanh – những động tác mà một tiểu đồ mới nhập môn tập đến thuộc lòng.
Mỗi động tác của nàng chậm rãi, nhưng mỗi khi tay nàng đưa , một luồng khí trắng tinh khiết lan tỏa, trung hòa sắc đen của tà thuật. Không tiếng nổ long trời lở đất, chỉ sự im lặng đáng sợ giữa hai luồng sức mạnh: Một bên là sự tham luyến vĩnh hằng, một bên là sự chân thành mộc mạc.
"Tại ? Tại một kẻ chỉ chép phù như ngươi thể ngăn cản sức mạnh của Mặc Liên?" – Lão sư gầm lên, gương mặt lão bắt đầu nứt nẻ, lộ chân của một con quỷ mượn xác .
Mộ Dung bước tới, mỗi bước chân nàng qua, tuyết tan chảy và cỏ xanh bỗng nảy mầm giữa mùa đông giá rét. "Vì sức mạnh của đến từ sự cướp đoạt, còn sức mạnh của con đến từ sự mài giũa. Người coi thường mười năm chép phù của con, nhưng chính mười năm dạy con rằng: Một nét b.út sai thể sửa, nhưng một tâm niệm ác thì vạn kiếp đầu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoa-linh-ky-tam-dao-vo-tran/chuong-5-dao-tai-tam-trung-het.html.]
Nàng dồn hết chân khí lòng bàn tay, để tấn công, mà để thực hiện một cú chạm nhẹ trán của lão sư. Đó là "Tẩy Trần Ấn" – pháp thuật dùng để gột rửa bụi trần.
Oanh!
Một luồng ánh sáng vàng kim thuần khiết bùng lên từ cơ thể Mộ Dung, chiếu sáng cả đỉnh Tuyết Lĩnh. Hắc khí tan biến, những đóa sen đen lụi tàn. Lão sư đổ gục xuống, gương mặt trở vẻ già nua, mệt mỏi của một kẻ sống quá lâu trong lầm lạc. Lão nàng, môi run rẩy: "Mười năm... con hề luyện pháp... con luyện Tâm..."
Mộ Dung ngôi quan sụp đổ, sư phụ hóa thành cát bụi theo cơn gió bấc. Nàng thấy hân hoan của kẻ chiến thắng, chỉ thấy một nỗi buồn man mác về kiếp nhân sinh.
Sáng hôm , khi ánh bình minh đầu tiên lọt qua mây mù, trấn Thanh Bình tỉnh giấc. Sương mù tan biến, dòng sông xanh trong. Trên đỉnh núi, một nữ đạo sĩ trẻ tuổi với đôi bàn tay đầy vết chai sần đang lẳng lặng quét dọn những mảnh ngói vỡ.
Nàng còn Huệ nhãn thấu âm dương, vì nàng tự dùng bộ pháp lực để phong ấn tà trận, trở thành một bình thường. giờ đây, khi một nhành hoa sớm, nàng thấy vẻ mà đây "thần thông" bao giờ cho nàng thấy .
Mộ Dung cầm cây chổi tre, mỉm tự nhủ: "Tu hành, chẳng qua là học cách sống trọn vẹn với một trái tim vướng bụi trần."
Dưới chân núi, tiếng chuông chùa vang vọng, báo hiệu một ngày mới, một chương mới của cuộc đời còn phù chú, chỉ còn tình .