Nghe  Bát   đến Cảnh đô, Tần Hoài Ngọc  tiếp đãi   bằng lễ quốc gia.
Ta nhờ  ,   gửi lời xin  đến Ngọc Lộ.
Là     với Kim Phong.
Trong khoảnh khắc cuối cùng khi  rơi xuống, cô  , "Phải sống để trở về nhé công chúa."
Cô  lớn hơn  bốn tuổi, rõ ràng chỉ cần đợi thêm hai năm nữa là  thể   khỏi cung,  nghề trang điểm.
Cô   một sư ,  ép  cung và  thể trốn  ngoài.
Vì thế cô  mới  cung.
Ngọc Lộ hồi âm rằng, hôm đó  mà Kim Phong cứu   là công chúa,  cô  gửi  cũng   là công chúa, mà là sư  của cô . 
Không , Ngọc Lộ và Sở Chiếu  ở bên  .
Bát    loạn ở điện Triều Hà một phen, Tần Hoài Ngọc cũng  cản  .
Tính , Mạnh Tang Nhiên vẫn là sư tỷ của Bát .
Thậm chí khi   mắng mệt,   còn đưa nước cho   uống.
Lục   cho phép  cưỡi ngựa nữa.
Huynh  chỉ cho phép Vân Huyền đưa  lên đồi tắm nắng.
Phụ mẫu mỗi khi rảnh rỗi đều đến, nắm tay  bảo  kiên trì thêm chút nữa, đừng bỏ họ .
Một ngày nọ, Dư Lâm Lang đến.
Truyện được edit bởi Lavieee
Cô  vẫn bướng bỉnh như , xin  ,  rằng, cô  thực sự ghét  Đại Cảnh, nhưng  thích .
Cô  chúc  và Vân Huyền bách niên giai lão.
Bảo   sống thật .
Khi  chỉ còn hai tháng nữa để sống.
Vân Huyền   thành  với .
Chàng   bằng ánh mắt sâu thẳm,  với  răng, "Nàng  hứa với , đợi nàng về chúng  sẽ thành ."
Ta hỏi , "Vậy    tính ,  cuối cùng cũng  lập gia đình."
Chàng : "Ta chỉ  cưới nàng về  vợ."
Trong đôi mắt ,   thấy chính .
Ta thích đôi mắt của .
Ta và Vân Huyền bái trời đất  thảo nguyên.
Đó là nơi  lớn lên từ nhỏ. 
Phụ  phong   Trường Tuế công chúa. 
Có nghĩa là sống lâu trăm tuổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoa-hai-duong/chuong-10-trang-mac-nam-that-sang-hoan.html.]
Ta lấy  phận Trường Tuế công chúa gả cho tướng quân Lăng Vân.
Vân Huyền , "Nàng là của  ."
Ta hạnh phúc  bao.
Giờ đây  trong thật  xí.
Gầy như cây khô, môi tái nhợt.
Đến nỗi     ngoài.
Bát  mỗi ngày kéo   ngoài thả diều.
Cô bé vốn  nuông chiều thực sự   xong một trăm con diều.
Mỗi con diều đều  hoa hải đường. 
Đếm ngược một tháng.
Ta  thể  ngoài  nữa,   cũng khó khăn.
 Vân Huyền mỗi ngày sẽ hái hoa hải đường mang về cho .
Lục  mời thầy về kể chuyện từ Phù Lâu, chỉ cần   , thấy sẽ kể cho  .
Ngũ  ngày đêm cầu nguyện bên ngoài,   , "Muội  của  mới mười tám tuổi,   còn  cùng chúng  đón năm mới,  cầu xin các  đừng mang   ."
Ta luôn   gì đó, nhưng thật sự  còn sức.
Mẫu   mỗi ngày vẫn  dịu dàng, nhưng   mỗi   ngoài bà đều  đến nỗi  thể cầm lòng.
Bà : "A Tranh  cần  gì nữa, A Tranh chỉ cần sống  thôi."
Xin  mẫu , chỉ điều  con  thể  .
Ba tháng, thật sự nhanh quá.
Ngày mà sinh mệnh kết thúc, Bát    thành tiếng bên cạnh .
"A Tranh tỷ tỷ,  sẽ  diều, tỷ  kiểu gì,  đều,  đều  cho tỷ."
Ta dồn hết sức nâng tay lên,  lau nước mắt cho  , "A Ngọc... đừng... ..."
Vân Huyền mắt đỏ hoe,  nắm c.h.ặ.t t.a.y , "Nhớ kỹ, A Tranh nàng là của , đời đời kiếp kiếp là của , chúng   thành  , nên, hãy đợi , đợi ."
Lục   đầu ,  ,    đau lòng.
Ta nhớ khi   còn ba tháng để sống, phụ  cùng các sư thúc chỉ  cầm d.a.o g.i.ế.c c.h.ế.t Tần Ánh, giờ phụ  ôm mẫu , Yến thúc và Dư Bá  , dường như thế nào cũng  đủ.
Tạm biệt, tất cả những   yêu thương. 
Kiếp   ăn điểm tâm cùng  nhé.
Mẫu  đừng , kiếp , con vẫn là A Tranh của mẫu .
Kiếp ,  chỉ   A Tranh.
Trăng Mạc Nam thật sáng.
Cuối cùng nó cũng tròn.