Hoa Đăng Gửi Tâm Tư - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-04-26 23:14:55
Lượt xem: 441
Qua lời kể của Diệp Lan, ta mới biết cô nương kia là người của tiêu cục nào.
Hồi đó Diệp Khuynh điều tra vụ án đã cứu muội muội nàng ta nên muội muội nàng ta đem lòng yêu hắn sâu đậm. Nghe nói cha của họ đến cầu hôn, Diệp Khuynh đã từ chối.
Muội muội nàng ta ta đau lòng tuyệt vọng, không muốn ăn không muốn uống nên nàng ta mới nghĩ ra cách này.
Không lâu sau, cô nương kia viết thư xin lỗi thay tỷ tỷ, còn nói không còn mặt mũi gặp lại, sẽ đến nhà ngoại ở Giang Nam.
Diệp Lan nói, đây là cô nương thứ ba mươi hai vì ca ca y mà đau lòng bỏ đi.
Ồ, Diệp Khuynh đúng là hồng nhan họa thủy!
Nhưng Diệp Khuynh lại trở nên kỳ lạ.
Hắn nhìn ta như nhìn quái vật, như nhìn mãnh thú, vừa thấy ta là có ý định trốn tránh.
Thật là lạ.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Ta là người có tính kỳ quái, hắn càng trốn tránh, ta càng thích lượn lờ trước mặt hắn.
Mẹ ta nói ta đáng ghét.
Cha ta mắng ta mặt dày.
Triệu Ngọc vốn không ưa ta nhưng cũng bị ta làm cho ngoan ngoãn.
Vì vậy, ta thường xuyên chặn Diệp Khuynh trên đường về phủ, nhe răng cười cợt.
"Diệp đại nhân, có muốn uống trà không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoa-dang-gui-tam-tu/chuong-13.html.]
"Diệp đại nhân, hoa mẫu đơn rực rỡ, tặng ngài nhé!"
"Con ếch này mày thanh mắt tú, tặng ngài làm bạn nhé?"
"Diệp đại nhân, ngài xem, con chim này biết nói! Tặng ngài giải buồn nhé!"
Con chim vỗ cánh, giọng nói chói tai: "Người đẹp! Người đẹp! Người đẹp ơi!"
Lúc đầu hắn tưởng là tình cờ, còn muốn giả vờ không thấy, muốn trốn tránh, ta cố tình chặn hắn mấy lần, hắn liền sắc mặt không vui, u ám lạnh lùng nhìn ta.
Sau đó, bị chọc tức đến đỏ mắt, hắn gào lên với ta: "Chu Tuyết Sinh! Ngươi có thể cút xa một chút không!"
"Ngươi đừng làm phiền ta! Ban ngày làm phiền, ban đêm cũng làm phiền!"
Hoặc: "Ngươi trêu chọc ta làm gì, ngươi cứ trêu chọc ta làm gì!"
Mắt hắn chứa đầy sự giãy giụa, vẻ mặt đau khổ giằng xé, dường như đã không chịu nổi nữa.
Ta thấy người này rất kỳ lạ.
Trước kia diễm lệ như hoa mẫu đơn, rực rỡ như ánh nắng, mà giờ đây cả người như bị mây đen bao phủ, trong đó như chứa sấm chớp, giống như kiếp nạn của yêu quái trong truyền thuyết trước khi hóa thành hình người.
Chẳng lẽ, người này tiến hóa ngược, muốn biến thành yêu quái sao?
Thật là thú vị!