Họa Cốt Nữ Ngỗ Tác - Chương 338: Vệ Dịch bị bắt cóc
Cập nhật lúc: 2025-10-04 02:55:06
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fZa2YiCii
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cái gì?
Đánh cướp?
Cảnh Dung chắc chắn lầm!
Trời còn tối, thế mà chạy tới đ.á.n.h cướp? Hay là ngay cả trong xe ngựa là ai cũng thèm hỏi thăm?
Cảnh Dung đè ở Mộ Nhược và Vệ Dịch, mùi rượu nồng nặc xộc mũi, nhăn mày, mặt đều tái , duỗi tay, một tay đẩy hai tên nghiện rượu .
Vì thế ——
Vệ Dịch cùng Mộ Nhược song song đẩy sang một bên, đụng !
Trán đập trán!
Đau điếng!
Cũng ngay lúc Cảnh Dung vẻ mặt ghét bỏ sửa sang xiêm y, bên ngoài liền tiếng thì thầm truyền đến: “Vương gia, là một đám sơn tặc!”
Không, là một đám sơn tặc gan to bằng trời!
Cảnh Dung cũng vội vén rèm xem, vểnh tai lên, chỉ thấy Lang Bạc mang theo mấy thị vệ tiến lên, hướng về phía đám sơn tặc cảnh cáo: “Thức thời thì mau tránh , miễn cho đầu rơi xuống đất.”
Đám sơn tặc , cảm thấy buồn vô cùng, rộ lên, vung đại đao, đáp: “Các ngươi mới thức thời thì đúng hơn! Mau đem đồ vật đáng giá bộ giao đây, lẽ các đại gia còn thể tha cho các ngươi một mạng chó, nếu , các đại gia liền đem các ngươi bộ thịt, ném trong núi cho ch.ó ăn.”
Nói , là một trận to.
Lang Bạc, gã thô lỗ , cũng là kiên nhẫn, thể dùng nắm đ.ấ.m giải quyết vấn đề, tuyệt đối sẽ phí lời.
Cho nên, hai lời xuống ngựa, trường kiếm trong tay, ánh mắt sắc bén, mà bảy tám thị vệ phía cũng theo xuống ngựa.
Hai bên nhân mã mỗi bên một phía, giằng co!
Sơn tặc ước chừng ba bốn mươi !
Trên quan đạo mười mấy, núi mười mấy, hai bên rừng cây cũng mười mấy, gần như đem đoàn Cảnh Dung vây .
Mà Cảnh Dung mang đến, chỉ bảy tám thị vệ.
Thế lực qua, thể so sánh!
Bên trong xe ngựa phía !
Kỷ Uyển Hân thanh âm, đầu tiên là thò ngoài, thấy một màn phía , quả thực sợ hãi, lập tức liền rụt trở về, gắt gao rúc lòng Kỷ Vân Thư.
Mặt đầy lo lắng: “Vân Thư, chúng sẽ việc gì chứ?”
Kỷ Vân Thư cũng ngoài một cái, liền nắm lấy tay Kỷ Uyển Hân, an ủi: “Yên tâm , sẽ việc gì.”
“ bên ngoài nhiều như , lo lắng……”
“Người Vương gia mang theo bên cũng loại tầm thường, chúng cứ ở yên trong xe ngựa.”
Kỷ Uyển Hân !
Nàng lo lắng, sợ là lo lắng cho Cảnh Dung mới .
Phía !
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Cảnh Dung sửa sang xiêm y, Vệ Dịch cùng Mộ Nhược cơn say còn dứt, vẫn còn vì đề tài lúc mà cãi cọ.
Bên ngoài!
Lang Bạc liếc mắt quét đám sơn tặc một lượt, với tên sơn tặc cầm đầu: “Cách nơi xa chính là huyện Sơn Hoài, đám sơn tặc các ngươi đúng là sợ c.h.ế.t a!”
Nghe ba chữ huyện Sơn Hoài, đám sơn tặc ha hả.
Khinh miệt : “Huyện Sơn Hoài? Huyện thái gia còn nể mặt đại đương gia của chúng vài phần, thậm chí lóc gọi đại đương gia của chúng là cha, địa bàn , Huyện thái gia cũng dám quản, cũng quản .”
“Còn vương pháp ?”
“Vương pháp? Cao Sơn trại của chúng chính là vương pháp.” Tên cầm đầu bộ dạng thật đúng là thiếu đòn, trợn mắt, mũi miệng đều hếch lên trời, đại đao nắm trong tay, chỉ Lang Bạc, chỉ mấy chiếc xe ngựa, tiếp tục : “Mau lên, bảo xe ngựa đây, đem đồ vật đáng giá của các ngươi bộ giao nộp, thì sẽ cho các ngươi qua.”
Rất tư thế cây là của trồng, đường là của mở!
Lang Bạc căn bản thèm để ý, đến bên xe ngựa của Cảnh Dung, dùng tay nhẹ nhàng gõ lên cửa sổ xe, nghiêng đầu, hạ giọng.
Hỏi: “Vương gia, xử lý thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoa-cot-nu-ngo-tac/chuong-338-ve-dich-bi-bat-coc.html.]
Cảnh Dung lên tiếng: “Có thể bắt thì bắt, đưa đến nhà giam huyện Sơn Hoài, chạy thoát, thì để chúng .”
“Vậy nếu liều c.h.ế.t chống cự thì ?”
Thật lâu ——
Cảnh Dung mới vén rèm cửa sổ xe, híp mắt về phía .
Lạnh lùng : “G.i.ế.c!”
Lang Bạc gật đầu: “Tuân mệnh!”
Cảnh Dung ngay đó buông rèm xuống!
Rất nhanh.
Bên ngoài liền truyền đến một trận tiếng binh khí va chạm.
Còn tiếng la hét, tiếng kêu đau……
Bên trong xe ngựa hòa thuận vui vẻ, Cảnh Dung ngay ngắn, Mộ Nhược cùng Vệ Dịch chia hai bên, vẫn còn đang cãi .
Có một câu một câu!
Hoàn xem nhẹ cuộc chiến bên ngoài.
Vệ Dịch tranh cãi đến mặt đỏ bừng, mềm oặt dựa thành xe, xua xua tay, cố sức : “Ta chơi với nữa, một chút cũng vui.”
Mộ Nhược khóe miệng tà tà nhếch lên: “Ngươi tranh .”
Vô cùng tà mị!
Ngoài miệng tranh thắng, thật giống như chiếm cả thế giới.
Sau đó híp mắt, bịt hai tai , bắt đầu ngủ!
Mà Vệ Dịch thì ôm một bụng lửa giận, thở phì phò kéo rèm xuống xe, động tác quá nhanh, Cảnh Dung cũng kịp giữ .
Cũng ngay khoảnh khắc Vệ Dịch xuống xe ngựa, cảnh tượng mắt dọa choáng váng.
Trên mặt đất, ngang dọc bảy tám t.h.i t.h.ể dính máu!
Hai bên nhân mã đ.á.n.h vô cùng ác liệt, giống như một chiến trường nhỏ.
Chân Vệ Dịch mềm nhũn, hai mắt sững sờ, mà còn kịp tiêu hóa, đột nhiên khóa cổ, một lưỡi đao sáng loáng lập tức kề lên.
“Dừng tay!” Tên sơn tặc hô to.
Lang Bạc thấy thế, lập tức bảo thủ hạ thu kiếm.
Vệ Dịch bắt cóc lùi từng bước, tên sơn tặc cũng mắt đỏ ngầu, ba mươi mang đến, hiện tại chỉ còn tới mười tên!
Gần như đều của Lang Bạc g.i.ế.c c.h.ế.t.
Tự nhiên cam lòng!
Vệ Dịch ưỡn cổ, tròng mắt trợn lớn, khí cũng dám thở, đôi môi run rẩy lợi hại, run run : “Ca ca, sai , ngươi đừng g.i.ế.c , sai , thật sự, tức giận, giận Cảnh Dung ca ca cùng Mộ Nhược ca ca, ngươi đừng g.i.ế.c , sợ đau.”
“Câm miệng!” Tên sơn tặc quát.
“Nương , đao thể cắt cổ, như sẽ đầu rơi xuống đất, một thấy phạm pháp, g.i.ế.c mặt nhiều , chính là c.h.é.m đầu, ca ca, ngươi đừng g.i.ế.c , cha , chỉ phạm sai lầm, mới thể c.h.é.m đầu, nhưng phạm sai lầm, vì ngươi g.i.ế.c ?”
Trong thanh âm mang theo nghẹn ngào!
Tên sơn tặc mất đồng bọn, hơn nữa đám Lang Bạc lợi hại như , trong lòng vốn sợ hãi, con tin bắt còn lải nhải như , tức khắc đầu óc liền nổ tung, cảm giác sợ hãi cũng càng ngày càng mạnh.
Lang Bạc sợ nọ Vệ Dịch thương, chỉ thể án binh bất động.
“Mau thả , liền tha cho các ngươi .”
Tên sơn tặc: “Huynh của đều các ngươi g.i.ế.c, để chúng trở về như ? Đem tiền bộ giao đây, bằng , liền g.i.ế.c .”
Kích động chuyện, đao trong tay tên sơn tặc di động một chút, cổ Vệ Dịch cắt một vết nhỏ.
“Dừng tay!”
Thanh âm của Kỷ Vân Thư!
Nàng từ xe ngựa xuống, lướt qua những tử thi mặt đất, trực tiếp chạy vội qua.