Họa Cốt Nữ Ngỗ Tác - Chương 267: Lưu huỳnh, giấy, rỉ sắt
Cập nhật lúc: 2025-10-01 04:19:19
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/20nkTvEAMM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tự báo gia môn a! Địa vị đích nữ Kỷ gia, thật là sáng chói! Vĩnh viễn đều là Kỷ Mộ Thanh dùng để tăng lên phận của .
Cảnh Diệc nàng vài , ý đ.á.n.h giá. Không thể , nữ nhân , thật đúng là kẻ tiền, mặc, đeo, đều là vàng bạc sáng lòa! Ngay cả các phi tần trong hoàng thất cũng khoa trương như nàng .
Cảnh Diệc bất giác nhíu mày, trong lòng kỳ thật là chán ghét. Chính là —— Vì quyền lợi cùng địa vị của chính , chỉ thể chịu đựng mùi vị , nuốt cục tức bụng.
Ngài giả dối ôn nhu : “Nguyên lai là Kỷ gia tiểu thư, bổn vương cũng qua.”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
“Vương gia ?” Ánh mắt nàng sáng lên!
“Ừm, đều Kỷ tiểu thư ngươi hào phóng thỏa đáng, là điển phạm của tiểu thư khuê các, hôm nay thấy, quả nhiên.”
Nàng cúi đầu thẹn thùng cực kỳ!
Cảnh Diệc : “Cảnh Huyên tính tình là chút ương bướng, Kỷ tiểu thư cùng so đo, là ngươi hào phóng, cũng xin đừng để trong lòng, bổn vương sẽ tự dạy dỗ .”
Nghe , Kỷ Mộ Thanh lập tức lộ bộ dạng hiền lành, : “Là vô tình, hái hoa của công chúa, lúc mới chọc giận công chúa, đáng lẽ nhận mới đúng. Công chúa tuy động thủ đ.á.n.h , cũng là chuyện thể thông cảm.”
(Ngươi đáng !)
“Kỷ tiểu thư thật là nữ tử rộng lượng nhất mà bổn vương từng gặp.”
Nàng cúi : “Vương gia quá lời .”
Khóe môi Cảnh Diệc, đều nở nụ nhàn nhạt. Cũng thuận thế từ trong ống tay áo lấy một khối khăn tay, đặt tay Kỷ Mộ Thanh, quan tâm : “Kỷ tiểu thư vẫn là mau chóng hồi Trữ Tú Cung, bôi t.h.u.ố.c lên mặt .”
Nàng nắm chặt khối khăn lụa màu xám trong tay, trái tim tức khắc đập rộn lên, dùng khăn nhẹ nhàng chấm lên gò má đang nóng rát. “Tạ Diệc Vương!”
“Không cần, bổn vương còn việc, liền tiễn Kỷ tiểu thư.” Nói xong, Cảnh Diệc liền phất ống tay áo rời !
Nhìn bóng dáng , trong mắt Kỷ Mộ Thanh, tức khắc dâng lên một tia ngưỡng mộ, đem vị Thái tử vốn sắp trở thành phu quân của vứt đầu.
Trở Trữ Tú Cung , nàng liền nhốt ở trong phòng, cung nữ bôi t.h.u.ố.c lên mặt nàng , nàng cũng phản ứng, chỉ ngây ngốc khối khăn Cảnh Diệc đưa cho . Xuất thần! Cực kỳ giống một kẻ si tình!
Đại khái, đây chính là cái mà gọi là nhất kiến chung tình .
Đương nhiên, chuyện ở Ngự Hoa Viên, cũng truyền khắp Trữ Tú Cung. Các cô nương tụm một chỗ, đều đang nghị luận chuyện nàng công chúa tát tai.
“Xứng đáng!” “ , đáng đời!” Mọi che miệng, vui vẻ. Lại thập phần cảnh giác chằm chằm cánh cửa phòng đang đóng chặt, sợ Kỷ Mộ Thanh đột nhiên từ bên trong xông !
Mà nếu là đổi lúc , Kỷ Mộ Thanh khẳng định là sẽ xông cùng đám cãi lộn, nhưng hiện tại, nàng mới thời gian. Nhìn khối khăn xuất thần, trong đầu đầy ắp bóng dáng của Cảnh Diệc.
Một cung nữ nhỏ giọng bên tai nàng : “Cô nương, vẫn là bôi chút t.h.u.ố.c ? Bằng mặt sẽ sưng lên đó.”
Không đáp ! Cung nữ cũng đành thôi, lui sang một bên.
Mà nàng ầm ĩ, bộ Trữ Tú Cung cũng an tĩnh hơn nhiều! Như là sự yên lặng cơn bão.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hoa-cot-nu-ngo-tac/chuong-267-luu-huynh-giay-ri-sat.html.]
Mà lúc ngoài cung, cũng giống như là sự yên lặng cơn bão.
Trải qua mấy ngày nay, Kỷ Vân Thư họa hình của 2 cụ hài cốt. Sau khi loại bỏ danh sách tương ứng khỏi quyển sách, liền cho nâng hai cỗ quan tài hạ táng. Hiện giờ, cũng chỉ còn 11 cụ! Dựa theo tiến độ như , tiến thêm một bước nữa là đến gần chân tướng vụ án.
Vặn vặn cái cổ mỏi nhừ, nàng ngoài vài , thế mà cảm thấy chút mất mát. Mấy ngày qua, Cảnh Dung tới quấy rầy nàng, nhưng cũng cho Lộ Giang đưa tin tới, là đang bận rộn chuẩn thọ lễ cho Hoàng thượng, thường xuyên chạy chạy cung, nên qua , bảo nàng an tâm vẽ chân dung!
Không thể , Cảnh Dung ở bên cạnh ồn ào, thật đúng là cảm thấy quen.
Vừa thu hồi ánh mắt, một bóng hình từ bên ngoài lóe , giống như một cơn gió, dừng ở nơi cách nàng hơn hai mét. Nguyên lai, là Tử Câm trở .
Kỷ Vân Thư cũng vội vàng truy vấn: “Thế nào? Tô trở Khúc Khương ?”
Nàng lắc đầu! “Không trở về?” Lại lắc đầu!
Việc Kỷ Vân Thư hồ đồ. Vòng qua chiếc bàn mặt, đến mặt Thời Tử Câm, khẩn trương : “Rốt cuộc là an trở về? Hay là như thế nào?”
Thời Tử Câm cũng vội trả lời, mà là từ bên hông lấy một vật, đưa cho Kỷ Vân Thư. Là cái tua rua của Kỷ Bùi!
Kỷ Vân Thư đầu tiên là sững sờ, lúc mới nhận lấy. Thời Tử Câm cũng giải thích: “Là nhặt ở đường. Ta cũng đuổi theo một mạch đến Khúc Khương, vẫn đuổi kịp đội ngũ của Tô . hỏi thăm ở Khúc Khương, là vị Tô trở về, ngoài gì khác.”
“Cho nên, an về Khúc Khương ?” “Hẳn là .”
Kia —— Vì cái gì vứt bỏ cái tua rua ?
Kỷ Vân Thư suy nghĩ một lát, : “Cái tua rua , là cột , cái nút thắt , là năm đó dạy thắt, trừ phi chính cởi , ai thể cởi .”
Thời Tử Câm tiếp lời nàng: “Là chính vứt ?”
“Trừ lý do , nghĩ lý do nào khác.” Nói xong, cảm thấy kỳ quái, tua rua trong tay: “Chính là, cái tua rua là phụ để cho , khả năng vứt bỏ.” Lại hỏi Thời Tử Câm: “Ngươi chắc chắn, thật sự an về Khúc Khương ?”
“Người ở Khúc Khương như , hẳn là trở về, cho nên mới .”
Kỷ Vân Thư lúc mới an tâm gật đầu. Chỉ cần an trở về, là đủ . Nàng nắm chặt tua rua trong lòng bàn tay, nỗi lo lắng trong lòng cũng lắng xuống.
Chóp mũi khụt khịt, dường như ngửi thấy mùi gì đó, liền về phía Thời Tử Câm, chú ý tới một vệt bẩn ống tay áo của nàng , theo động tác vung tay, tản một mùi lưu huỳnh và mùi giấy nhàn nhạt. Thậm chí, còn một mùi rỉ sắt!
Kỷ Vân Thư liền kỳ quái hỏi nàng: “Ngươi đốt pháo ?” “Không ! Ta cũng chơi.” “Vậy vết bẩn ống tay áo ngươi từ tới?”
Thời Tử Câm buồn bực nhấc tay áo lên , suy nghĩ một chút: “Hẳn là lúc cửa thành, quẹt trúng.” “Quẹt trúng?”
“Ừm, hôm nay mấy chiếc xe ngựa kinh, hẳn là vận chuyển pháo hoa.” Thời Tử Câm giải thích . Chẳng trách mùi lưu huỳnh!
Kỷ Vân Thư cũng hỏi thêm nữa, liền bảo nàng rửa mặt chải đầu, nghỉ ngơi cho một đêm.
Thời Tử Câm rời , Kỷ Vân Thư mới đem cái tua rua trong tay dùng một cái hộp gấm đựng . Đóng nắp! Nàng nghĩ, đại khái Tô Lạc thật sự buông xuống, chuyện quá khứ, đều sẽ trở thành hồi ức, cho nên mới ném bỏ cái tua rua . Hít sâu một , khóe miệng nàng, cũng dần dần hiện lên một nụ thanh thản.