4. 
Sáng hôm , ăn xong bữa sáng, Thẩm Yến Hồi đưa   khỏi bể bơi để quan sát tình trạng đôi chân.
 
Nhìn đôi chân thon dài và mịn màng của , cổ họng  khẽ chuyển động:
~ Hướng Dương ~
 
“Anh…  thể sờ thử xem  nội thương gì ?”
 
 thoáng run lên, nhẹ gật đầu.
 
Anh căng thẳng đặt tay lên chân , khẽ xoa. Ánh vui mừng hiện rõ trong ánh mắt.
 
 dõi theo bàn tay ấm áp của , mãi mới nhận   đang gọi :
 
“Em  ? Mặt tái lắm.”
 
Anh vươn tay định chạm  trán , nhưng  vô thức tránh .
 
Anh khựng , ánh mắt dán chặt lấy .
 
 siết chặt vạt váy, giọng run nhẹ:
 
“Thẩm Yến Hồi… tim em đau.”
 
Anh sững sờ, lập tức  đổi sắc mặt:
 
“Anh đưa em  khám. Yên tâm, đó là bệnh viện thuộc tập đoàn , sẽ  lộ  phận em .”
 
Anh bế  vội vã  ngoài.  trong lòng , từng mảng đau đớn như  kiến cắn từng chút.
 
Vừa đến phòng chờ, Trần Vọng  thở hổn hển chạy đến, liếc  một cái   sang Thẩm Yến Hồi:
 
“Cô Lưu  nôn !”
 
Anh  , ánh mắt chấn động,  miễn cưỡng :
 
“Anh  chút việc gấp… em ở đây chờ một lát.”
 
Nói   vội vã  theo Trần Vọng.
 
  theo bóng lưng  dần biến mất, tay siết chặt tờ phiếu khám bệnh.
 
  từng  ngoài, càng    khám bệnh ở bệnh viện  thế nào.
 
 hít sâu một , gấp tờ phiếu , ném  thùng rác cạnh đó.
 
Thời gian  đồng hồ điện tử  ngừng nhảy .
 
Đến 20:00, Thẩm Yến Hồi mới thở hổn hển chạy về.
 
Thấy  vẫn  yên lặng  ghế,  thở phào, khuôn mặt đầy áy náy:
 
“Xin ,  đến muộn. Bác sĩ  gì?”
 
 lắc đầu, túm lấy vạt áo :
 
“Chỉ là mất ngủ thôi. Yến Hồi…   thể cho em gặp bạn  ?”
 
Anh xoa đầu , kéo tay  đến phòng bệnh của Lưu Tụ.
 
Vừa đến cửa,   rút tay về, mở cửa cho  .
 
 hụt hẫng, nắm c.h.ặ.t t.a.y , cố níu giữ chút ấm áp  .
 
Thấy , Lưu Tụ thoáng ngạc nhiên,  cong môi  nhẹ, ánh mắt linh động:
 
“Thảo nào một  cuồng công việc như   nuôi   trong nhà.”
“Có  yêu thế ,  cũng chẳng   việc .”
 
Chưa dứt lời, Thẩm Yến Hồi  bật thốt:
 
“Bọn  chỉ là bạn.”
 
Anh lập tức  sang , ánh mắt hoang mang.
 
 gượng , trái tim như  xé nát:
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ho-tam-lan/chuong-2.html.]
“Ừ, chỉ là bạn.”
 
Ba năm  lời tỏ tình còn văng vẳng bên tai, “ sẽ yêu em mãi mãi” hóa  chỉ là lời đùa.
 
Cô gái đang dựa  giường , dù gương mặt tiều tụy, nhưng vẫn xinh  dịu dàng, khí chất thanh thuần trái ngược hẳn với .
 
“Xin chào,  là Lưu Tụ.” – cô  vươn tay về phía .
 
 cầm tay cô , giọng khản đặc:
 
“Xin chào,  là Lam Tinh.”
 
Cô  định  gì đó thì đột nhiên ho dữ dội.
 
Thẩm Yến Hồi vội đẩy  , luống cuống:
 
“Lại ho  ? Em  ?”
 
Anh dịu dàng vỗ lưng cô ,  buồn liếc  dù  suýt ngã.
 
Mắt cá chân  đau nhói,  cắn môi giấu bàn chân sưng đỏ  phía , ánh mắt đầy ghen tị  hai .
 
“Không , chỉ  sặc nước bọt thôi.” – Lưu Tụ khoát tay,  mỉm.
 
Thẩm Yến Hồi vẫn nhíu mày, ném  một câu:
 
“Anh  gọi bác sĩ.”
 
5. 
Anh rời khỏi phòng, Lưu Tụ  khổ với :
 
“Anh    quá lên, khiến chị chê  .”
 
  kịp đáp thì cô   ho liên tục.
 
 hoảng hốt chạy  rót nước.  khi đưa ly cho cô , cô  bất ngờ rụt tay  — cốc rơi xuống, nước hắt đầy ngực.
 
Ngay lập tức, vùng xương quai xanh đỏ bừng.
 
“Cô  gì !” – giọng Thẩm Yến Hồi vang lên  lưng.
 
Anh túm lấy tay , ánh mắt lạnh lùng như dao.
 
Các bác sĩ kéo .
 
 run rẩy  , tim quặn thắt:
 
“Em… em  cố ý, em   nước nóng thế…”
 
“Nó đang bốc  mà em    ?”
 
Anh    giải thích, lạnh mặt ngắt lời, mạnh tay đẩy   ngoài, dập mạnh cửa.
 
 lảo đảo dựa  cửa,  xin .
 
Trong phòng, Lưu Tụ khẽ :
 
“Anh đừng mắng dữ , cô   dọa sợ . Cô    nước nóng.”
 
“Anh  xin  cô  đấy. Em cứ thấy cô  quen quen,  khi là chị em kiếp  của em  chứ.”
 
Thẩm Yến Hồi đáp:
 
“Em  hiểu . Cái… gia tộc của cô ,  tàn bạo.”
 
“Thôi, đừng nhắc nữa. Em cứ tránh xa cô  .”
 
  từng chữ xuyên qua tường.
Tay buông thõng, trái tim lạnh  một nửa.
 
Hóa ,   hề nghi ngờ mấy tin đồn .
 
Người   nàng tiên cá  giọng hát mê hoặc, sẽ moi t.i.m  để ăn.
 từng nghĩ,   hỏi gì vì  tin.
 
Hóa  là… tin đến mức  cần xác minh.