HỌ HÀNG VỀ QUÊ ĂN TẾT, MẸ TRỞ THÀNH GIÚP VIỆC TOÀN THỜI GIAN - 4

Cập nhật lúc: 2025-10-26 14:38:16
Lượt xem: 624

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trước luôn bảo: “Dù gì bà cũng là bà nội, già , đừng chấp.”

 

Dù bà nội mỗi năm lì xì cho Trần Tuấn một ngàn, cho một trăm.

 

Dù đồ ăn ngon, thức uống quý bà đều giấu cho Trần Tuấn, chẳng cho lấy một miếng.

 

Mẹ vẫn bảo: “Không , sẽ mua cho con.”

 

giờ còn coi bà nội là chồng nữa, trong mắt , bà chẳng là cái thá gì.

 

xoay rời khỏi nhà. đặt bàn ở nhà hàng trong thành phố , ở đây nuốt cục tức nữa.

 

Bố thấy hai con chuẩn , liền kéo tay :

 

“Đi đấy? Tết nhất đừng loạn nữa, sắp ăn cơm giao thừa .”

 

Mẹ hất tay ông : “Chúng ăn cơm giao thừa.”

 

Ông vẫn chịu cho , ông bà nội cũng chặn :

 

“Muốn thì nấu xong bữa cơm , xong cút. Tưởng mặt các chắc? Cút sạch khi nấu xong!”

 

Quá đỉnh. bà nội hống hách mà buột miệng:

 

“Bà nội, bà mới là vô liêm sỉ nhất.”

 

phát điên. Từng nào hậu bối c.h.ử.i thẳng mặt thế ?

 

Toàn bà run lên: “Con cả, đ.á.n.h nó! Đánh c.h.ế.t nó cho tao!”

 

Lạ lùng , bố theo lời bà, chỉ với ánh mắt phức tạp, một lời.

 

Thím hai uống vài cốc nước lạnh, cuối cùng mới .

 

Cái miệng bà sưng vù như xúc xích, trông buồn c.h.ế.t.

 

giơ tay lao về phía , lập tức , dí cái xẻng bếp cổ bà :

 

“Tránh xa , phang một cái thì đừng trách.”

 

dám gần nữa, nhưng vẫn gào mồm c.h.ử.i liên tục.

 

Mẹ bước vài bước liền , giáng thẳng một bạt tai mặt bà :

 

“Lưu Xuân Lan, đây nhịn vì coi bà là nhà. bà càng ngày càng quá đáng. Từ nay bà mà còn dám c.h.ử.i một câu, vả một cái. Không tin thì cứ thử xem.”

 

Thím hai quen lộng hành trong nhà , từng như thế bao giờ.

 

hét lên gọi chồng: “Anh mù ? Không thấy em đ.á.n.h ? Không động tay giúp ?”

 

Chú hai lưỡng lự, thím càng gào lên: “Vương Ninh, chị dám đ.á.n.h ? Chị…”

 

Tay bà giơ lên liền túm lấy. Tốt lắm, tiện tay lột luôn cái vòng vàng .

 

Ha ha, trả cho . Cớ gì bà đeo?

 

nhảy dựng: “Vòng của ! Vòng vàng của ! Trả đây! Mẹ ơi, bà cướp vòng của con!”

 

Xì!

 

Mặt dày thật đấy, rõ ràng là mua, lấy thì sai ở ?

 

Bà nội cũng lao đ.á.n.h , nhưng chẳng ai dám gần.

 

giơ thanh gắp than đỏ rực trong tay, ai gần sẽ để dấu vĩnh viễn .

 

Cho bà , Trần Dung, dễ bắt nạt.

 

Mẹ vốn định rời cho yên chuyện, ai ngờ tụi họ còn điều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ho-hang-ve-que-an-tet-me-tro-thanh-giup-viec-toan-thoi-gian/4.html.]

 

Thế là bà đem bộ nguyên liệu nấu ăn chuẩn cho bữa cơm giao thừa mấy hôm nay, đổ hết thùng rác.

 

Tất cả.

 

Dù là món đắt rẻ, mua dễ khó, đều thùng.

 

“Ăn , đây là bữa cơm giao thừa của các .”

 

Nói xong, rời khỏi trong ánh mắt trợn tròn của cả nhà.

 

Nhà hàng ngoài còn bao món ngon đang đợi, mà phí thời gian với đám hỏng tâm trạng?

 

Bố chạy theo xe:

 

“Chờ bố với! Hai con rủ bố?”

 

Rủ cái đầu ông!

 

Cả đời ông vô dụng, mặt ngoài thì im thin thít, chỉ hống hách với .

 

Cứ ở với bố , em trai và em dâu ông mà ăn Tết.

 

cuối cùng cũng ăn một bữa cơm giao thừa ngon lành.

 

Mẹ mắt đỏ hoe: “Không tự tay nấu mà ăn thế , thật thơm ngon.”

 

Phải , vui là vui. Tất cả đều đáng.

 

Bố gọi điện suốt, , cũng .

 

đăng một bài lên WeChat, chín bức ảnh món ăn cùng ảnh chụp hai con.

 

Chú thích: “Ở bên , chính là đoàn viên.”

 

Bố đầu tiên bình luận: [Ăn ở đấy?]

 

chẳng buồn trả lời. Không chặn ông là để chọc tức cho sướng.

 

Bữa cơm , ăn ngon, cũng ăn ngon.

 

“Mẹ từng nghĩ dành điều cho bố con, thậm chí là bà nội, từng nghĩ đến bản . giờ hiểu . Ngoài con , ai xứng để hy sinh nữa.”

 

Tuyệt quá.

 

Cuối cùng cũng ngộ .

 

“Mẹ từng nghĩ vì là con dâu xa, nhà đẻ bên cạnh, nên coi ông bà nội như cha ruột, coi chú thím hai như em ruột.”

 

càng với họ, họ càng coi thường . Thật nực .”

 

nắm tay : “Mẹ, giờ nhận vẫn muộn.”

 

Chúng ăn xong thì bố tìm chỗ.

 

Dĩ nhiên, theo là ông bà nội, chú thím hai.

 

Bà nội chỉ đầu : “Đồ mất dạy, hai con mày hưởng thụ quá nhỉ? Nhà hàng mấy trăm tệ cũng dám ?”

 

Mẹ gắp miếng cuối cùng: “Sao dám? Tiền , ăn ?”

 

“Thế còn tụi ? Hai ăn ngon lành, cả nhà đói meo thì ?”

 

Buồn c.h.ế.t : “Bà nội, sáu nấu nổi bữa cơm giao thừa ? Bình thường đều là cháu đấy.”

 

“Vớ vẩn! Hai đổ hết đồ ăn thùng rác, bắt tụi nấu kiểu gì? Nấu khí ?”

 

Trần Tuấn mấy miếng thịt còn thèm nhỏ dãi:

 

“Mẹ ơi, con đói, mặc kệ, con ăn ở đây.”

Loading...