HỌ HÀNG VỀ QUÊ ĂN TẾT, MẸ TRỞ THÀNH GIÚP VIỆC TOÀN THỜI GIAN - 3

Cập nhật lúc: 2025-10-26 14:37:45
Lượt xem: 603

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KZnxuKI66

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mẹ gắp củi bỏ bếp: “Không nấu. Tối ăn luôn một thể .”

 

Bố liếc mấy sân: “Ăn tạm chút , Vương Ninh một kịp.”

 

Chú hai ngại: “Xuân Lan, em giúp , thể để chị dâu hết .”

 

Thím hai mặt nhăn: “Em , cái bếp đất khói bụi mù mịt, sạch sẽ tiện lợi như bếp gas thành phố.”

 

Buồn thật, mới lên phố hai năm mà như cao quý lắm.

 

Nồi nước bếp sôi trào lên liên tục.

 

Để nghi ngờ, vẫn cho củi đều.

 

Khói bếp bay lên mái, ai cũng nghĩ đang nấu cơm.

 

Chúng lướt điện thoại đến chiều, chợt bảo: “Không mùi gì thì cũng kỳ quá ha, giống đang nấu.”

 

Nói bà đổ gói gia vị lẩu nồi nước sôi.

 

Lập tức, hương thơm lan tỏa khắp nơi.

 

Cả nhà ngoài sân đói cả ngày, ngửi thấy mùi lập tức về phía bếp.

 

Trần Tuấn nhịn nổi, ôm bụng xông :

 

“Bà già, cho con cái đùi gà , con đói lắm !”

 

trừng mắt: “Biến, đùi gà cho .”

 

“Sao ? Mẹ , giao thừa ăn ngon, tối qua còn dẫn đây xem , nào là đùi gà, đùi vịt, sườn, tôm to, đủ cả, mau đưa đây!”

 

liếc , cả hai chúng cùng .

 

Chỉ chút nữa thôi, bọn họ sẽ

 

Năm nay, cơm giao thừa, họ chỉ thể uống gió Tây Bắc thôi…

 

Trần Tuấn đói đến phát , nó lục lọi khắp bếp nửa ngày chạy tìm nó:

 

“Mẹ ơi, trong bếp chẳng gì cả, mấy cái đùi gà tôm to hôm qua con thấy cũng thấy nữa.”

 

Thím hai tin: “Sao thể? Hôm qua còn đặc biệt kiểm tra mấy món đó, sợ chị keo kiệt. Làm ?”

 

Vừa , bà bếp, mùi lẩu nồng đậm khiến bà cũng nuốt nước miếng:

 

“Vương Ninh, trời sắp tối , ăn cơm lúc nào ?”

 

Mẹ cho thêm một khúc củi cuối cùng bếp:

 

“Đói ? Vậy thì giờ ăn luôn .”

 

Thím hai quanh căn bếp, ngoài chiếc nồi to đang bốc mùi thơm thì chẳng lấy một món nào nấu chín.

 

“Ăn gì mà ăn? Chẳng thấy món nào, chị định cho tụi ăn cái gì?”

 

đẩy bà khỏi bếp: “Đừng vội, bàn đợi .”

 

Lúc mới bắt đầu nấu ăn thật, nhưng bà chỉ nấu đúng hai món.

 

Một đĩa thịt bò và một đĩa tôm.

 

Bà mang cả hai cho : “Ăn lót , lát nữa chắc .”

 

Một đĩa tôm đầy ụ, bóc sẵn một nửa cho .

 

Khi ăn con cuối cùng thì Trần Tuấn phát hiện, lập tức chạy nhà chính:

 

“Mẹ ơi, bà ơi! Cái bà già cho hết đồ ngon cho đứa con gái vô dụng !”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ho-hang-ve-que-an-tet-me-tro-thanh-giup-viec-toan-thoi-gian/3.html.]

Căn bếp cả ngày im lặng bỗng náo loạn.

 

Ông bà nội, bố, chú thím hai và cả Trần Tuấn đều mặt mũi nặng như chì mặt .

 

Thím hai tức điên: “Điên Vương Ninh, chị cho hết tôm to cho con nhỏ vô dụng , con ăn gì hả?”

 

Mẹ nhạt: “Nó con , nó ăn gì liên quan gì đến ? Con ai nấy lo, chỉ lo cho con gái thôi.”

 

“Vả , tôm là mua, thích cho ai thì cho.”

 

Tuyệt vời, thật sự quá ngầu.

 

giơ ngón cái khen . Hôm nay bà khác khi.

 

Bà nội đột nhiên tát mặt một cái.

 

“Đồ đàn bà mất dạy, Tết nhất phát điên cái gì hả?”

 

Nhanh quá, kịp né, cũng cản kịp.

 

“Cả nhà đang đợi bữa cơm giao thừa, còn chị thì thế nào? Lén nấu riêng cho con gái vô dụng? Vương Ninh, chị còn hổ ?”

 

Mắt đỏ hoe, tay run lên vì giận, lời nào.

 

thì .

 

cầm cái bát sứ bên cạnh, choang một tiếng đập xuống mặt bà nội:

 

“Bà nội, đều là con dâu bà, mà bà thiên vị đến ?”

 

“Sao thím hai cần đụng tay nấu ăn, còn cháu nấu ba bữa mỗi ngày cho cả nhà? Luật lệ nào ?”

 

Chưa kịp đáp, thím hai xen : “Con gái vô dụng, chỗ tới lượt mày ! Chị mày là địa phương, bà nội mày rõ nguồn gốc đàng hoàng.”

 

“Tao như mày, mang bầu mày mới cưới, nên bà đáng khinh, đáng chửi, chẳng ai coi gì là đúng .”

 

hiểu , thì là tại , vì đến sớm.

 

Mẹ kiếp, cái miệng thối của bà thật khiến ghét chịu nổi.

 

hất cả đĩa ớt tươi sống mặt bà :

 

“Làm em dâu mà sinh lúc nào thì mắc mớ gì đến bà? Câm mồm !”

 

Tuyệt vời, đó là ớt xiêm.

 

Loại ớt cay nhất, loại nào cay hơn.

 

đổ cả đĩa mồm và mũi bà , bà sặc đến nỗi nước mắt tuôn như suối.

 

Chú hai vội vàng chạy rót nước, đưa bà uống, ha ha, c.h.ế.t mất.

 

Là nước nóng.

 

Cay càng thêm cay.

 

gào lên, chạy vòng vòng trong nhà như con gà trúng gió, trông buồn chịu nổi.

 

Ngay cả cũng bật .

 

Bà nội định giơ tay đ.á.n.h , lập tức giữ c.h.ặ.t t.a.y bà:

 

“Từ hôm nay, ai cũng đừng hòng động , đừng hòng bắt phục vụ nữa.”

 

từng tiếp: “Bữa cơm giao thừa hôm nay, tự nấu , đừng mơ cho một món nào.”

 

Bà nội gào lên: “Điên ! Vương Ninh, , con gái chị đúng là vô học như chị!”

 

Hừ, ch.ó má gì mà giáo dục.

 

Loading...