HỌ HÀNG VỀ QUÊ ĂN TẾT, MẸ TRỞ THÀNH GIÚP VIỆC TOÀN THỜI GIAN - 2

Cập nhật lúc: 2025-10-26 14:37:15
Lượt xem: 586

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KZnxuKI66

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai ngày liền, bà kiếm chuyện, khi thì cơm cứng, khi thì đồ ăn ít.

 

Chưa bao giờ thấy bà lòng.

 

Tối nay, nấu mười món ăn.

 

Trên bàn, gắp con tôm cho : “Nếm thử xem con tôm ngon ?”

 

còn gắp miệng, thím hai dùng đũa đập tay :

 

“Đồ vô phúc, tôm là thứ loại gái vô dụng như mày ăn ?”

 

gắp con tôm từ bát bỏ bát con bà , hốt luôn cả đĩa chén thằng bé.

 

tức điên: “Tại ăn? Mẹ mua đấy!”

 

“Hahaha, Trần Dung, để tao cho mày , thấp kém nhất cái nhà chính là mày. Đừng cái gì cũng mày mày.”

 

“Chắc mày nhỉ, nguyên cái làng chỉ mày là lấy chồng xa, quen bố mày trong nhà máy vác bụng bầu đến đây cưới gấp, nhục ?”

 

Mẹ nổi giận thật sự, mắt đỏ hoe, tay run run, bà cầm bát canh dội thẳng mặt thím hai.

 

c.h.ế.t sững, đầu tiên hai mươi năm thấy nổi điên như .

 

Nguyên bát canh gà nóng hổi dội lên thím hai, áo phao trắng mới toanh hỏng hết, tóc uốn của bà dính đầy xương gà.

 

gào lên:

 

“Aaaaa! Vương Ninh, bà cái gì ? Bà điên ?”

 

Cả bàn ăn sững , ai nấy mặt đen như đ.í.t nồi, bà nội giơ tay tát một cái:

 

“Đồ đàn bà mất dạy, bà loạn gì hả? Cả bữa cơm cũng phá, Xuân Lan sai cái gì chứ?”

 

“Bà đúng là hổ, cưới một con đàn bà tỉnh khác, nhục mấy chục năm nay, giờ còn lật trời?”

 

“Con cả, đ.á.n.h cho tao! Đánh c.h.ế.t con đàn bà mất dạy !”

 

Bố mặt hầm hầm như ăn tươi .

 

vội chắn mặt bà: “Không đ.á.n.h , !”

 

Bố , giơ tay cao, thật sự định đánh.

 

dùng sức ngăn , nhưng bất ngờ đẩy , thẳng mặt bố, đầu tiên cứng rắn như :

 

“Đánh , Trần Viễn, hôm nay mà dám đ.á.n.h , cả đời sẽ hối hận.”

 

Bố lâu, cuối cùng tự tát mặt .

 

“Là của , Xuân Lan, xin em.”

 

Lưu Xuân Lan còn gào ngoài , thèm quan tâm, cầm cái bát lớn gắp vài món ngon mang phòng.

 

Cánh cửa đóng , nước mắt bà trào .

 

“Dung Dung, bao năm nay, con cũng nghĩ vô dụng đúng ?”

 

nghĩ , nhưng cũng chẳng hiểu luôn nhẫn nhịn.

 

“Ngày xưa bố con theo đuổi chẳng giống bây giờ chút nào, cũng ngu thật…”

 

Bà dừng một lúc, như nhớ chuyện buồn, tiếp:

 

“Bà nội con thích , vì nơi khác, sinh con xong sinh thêm, bà càng ghét hơn. Đối xử với khác với thím hai con.”

 

“Cũng vì , thím hai mới dám ngang ngược bắt nạt , vì bà nội ngầm cho phép.”

 

rơi nước mắt, cuối cùng :

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ho-hang-ve-que-an-tet-me-tro-thanh-giup-viec-toan-thoi-gian/2.html.]

“Không , ai bảo chọn gả đây chứ.”

 

Bố đẩy cửa , mặt vẫn khó coi: “Xuân Lan vẫn đang gào ngoài , em xin .”

 

Sao xin ?

 

thẳng bố: “Rõ ràng là nó bắt nạt , bố bênh còn bắt xin , đời nào!”

 

“Hết Tết mà còn loạn hả, xin một câu thôi mà.”

 

Không, xin .

 

âm thầm giơ ngón cái cho . Sau bao năm, cuối cùng cũng mạnh mẽ một .

 

Tưởng chuyện là xong.

 

Ai ngờ sáng ba mươi, chỉ nấu bữa sáng cho hai con , nấu cho cả bố.

 

Cả nhà ngủ dậy, bụng đói, trừng trừng , nhất là bà nội:

 

“Vương Ninh, bà gây sự với ?”

 

Mẹ : “Mẹ ơi, nấu thì cũng dậy nổi, cuối cùng bỏ phí. Dù tối nay con cũng chuẩn hơn chục món lớn , đủ cho ăn ngon.”

 

Bà nội miễn cưỡng rời bếp, chẳng bao lâu , thím hai mặt .

 

cố ý vẫy tay khoe mặt , kỹ — tay bà thêm một chiếc vòng vàng lớn.

 

nhận , đó là chiếc vòng tặng bà nội dịp sinh nhật 65 tuổi, mất hai vạn tệ.

 

Vậy mà giờ đeo tay thím hai.

 

“Chà chà, vòng vàng đúng là thật, chị dâu , tối qua ấm ức, nên tặng cái cho vui.”

 

đúng là vui thật.

 

Còn thì tuyệt vọng thật .

 

Món đồ tiếc dám mua, cuối cùng bà nội cho khác. Quá thiên vị.

 

Mẹ đờ chiếc ghế gỗ nhỏ trong bếp.

 

Ấm nước sôi ùng ục.

 

Trên bếp chất đầy nguyên liệu nấu ăn.

 

thấy, thật sự thấy đáng cho : “Mẹ, bữa cơm giao thừa , nhất định nấu ?”

 

Mẹ ngẩng đầu: “Truyền thống Hoa mà con, nấu ?”

 

“Sao ? Tết đoàn viên mà, ở với thương mới gọi là đoàn viên. Ở với ghét thì là cái gì?”

 

Bà như thấy chân lý, mắt ngấn nước:

 

“Dung Dung, con…”

 

Nước mắt bà rơi thành từng giọt lớn.

 

ôm bà: “Không , còn con.”

 

Cả ngày hôm đó, hai con trong bếp ăn hạt dưa, lướt điện thoại, thi thoảng thêm củi bếp.

 

Cả nhà còn thì sân ăn vặt, buôn chuyện, đợi nấu cơm giao thừa.

 

Không ai hỏi một câu cần giúp gì .

 

Trưa, bố một cái, chỉ hỏi:

 

“Trưa cơm ? Mấy năm trưa vẫn ăn nhẹ mà?”

 

 

Loading...