Bố chồng lúng túng, một lúc lâu mới ấp úng :
“…   đói, đợi Nhạn Hồi   ăn cùng.”
 
Bác gái cả đảo mắt, giọng chua ngoa the thé:
“Em dâu , đừng  dọn dẹp nữa. Nếu em  , cả bàn  coi như chẳng ai  ăn!”
 
Mẹ chồng thoáng hoảng hốt, vội vàng lên tiếng:
“Sắp xong , sắp xong . Tiểu Triết, con và Nhiễm Nhiễm cứ ăn  , đừng để con bé đói.”
 
Bác gái cả lập tức nhướn mày, trừng mắt  chồng :
“Nghe rõ ?  còn mời  nổi   đấy. Anh mà  động đũa, thì bác cả  cùng chịu đói với  nhé!”
 
Mắt Phương Triết đỏ hoe, bàn tay cầm đũa run lên, trắng bệch.
 
Đến đây,    thấu cả .
 
Một  cha ít , một   nhu nhược, một đứa con trai chẳng cãi   ai…  gặp  mấy kẻ mặt dày vô lý.
 
Có lẽ     từng chống , từng vì  mà phản kháng, nhưng kết quả chẳng thu  gì. Lâu dần, tình cảnh mới thành  thế .
 
 nghiêng đầu hỏi nhỏ:
“Anh  phiền … nếu em phát điên một trận?”
 
Chồng  hít một , khẽ gật:
“Nếu …  ơn phát điên ngay .”
 
Thế là  lập tức hất tung cả bàn cơm.
 
“Ăn! Ăn! Ăn! Cứ  ăn thôi! Mẹ mấy  c.h.ế.t  mà vẫn còn rắp tâm ăn uống linh đình thế  ?!”
 
Một cú vung tay, cả bàn thức ăn bay thẳng   bác cả. Canh nóng, thức ăn dầu mỡ đổ ụp lên đầu, ông   c.h.ế.t lặng như tượng, thảm hại đến cực điểm.
 
  phắt , tóm cổ áo bác gái cả, tặng bà  hai cái tát giòn tan.
 
“Trời  sáng  coi   như đầy tớ, bà tưởng bà là địa chủ nhà ai hả?”
 
Đã tát cho sướng tay,   xô bà  ngã rầm lên  bác cả:
“Đầu bếp ngoài chợ một tiếng hai ngàn,    ròng rã một tiếng rưỡi, tính ba ngàn. Mau chuyển khoản!”
 
Bác gái cả ngẩn , miệng lắp bắp mãi mới thành câu:
“Tống Nhiễm Nhiễm, cô… cô điên !  báo cảnh sát!
 
Phương Triết! Anh còn  trơ   vợ quậy trong nhà  nữa ?!”
 
Phương Triết liền lùi một bước, cúi đầu  vẻ tủi :
“Bà cũng  ,  vốn dĩ…  đánh  cô .”
 
 liếc  , trong bụng buồn . Oan ức cái gì? Rõ ràng nhịn  đến đỏ cả mặt!
 
 cúi xuống, bẻ gãy một chân bàn, vung vẩy trong tay:
“Báo cảnh sát !  đánh các   đến mức thương tích nặng , cùng lắm  giam vài ngày  .
 
Ra ,   ngày nào cũng qua nhà các  ‘thăm hỏi’. Yên tâm,  kiên nhẫn lắm!”
 
Ánh mắt  đảo khắp căn nhà:
“Trong   tiền ? Cũng  thôi… lấy đồ đạc  trừ nợ!”
 
Nói ,  vung gậy đập rầm một cú, cánh cửa kéo vỡ nát.
“Cửa cũ  qua sử dụng, một ngàn.”
 
  bếp, đập tan nồi niêu xoong chảo:
“Dụng cụ nhà bếp, hàng cũ, trọn gói một ngàn.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ho-hang-muon-an-tren-dau-toi-da-ho-xuong-day-xa-hoi/2.html.]
Cuối cùng,  ngắm chuẩn, phang mạnh lên trần nhà, đèn chùm rơi xuống, vỡ nát bàn .
“Đèn chùm cũ cộng bàn  mười năm tuổi, thôi thì tính rẻ cho các , một ngàn.”
 
Làm xong,  phủi tay,   định rời .
 
Phương Triết liền nắm tay , thản nhiên :
“Tay đỏ hết …  tính tiền thuốc ?”
 
Hay đấy! Ý tưởng tuyệt vời!
 
 lập tức  , đạp vỡ thêm hai cái bình hoa.
“Đủ tiền thuốc  nhé.”
 
Bác cả tức đến nỗi tím tái mặt mày, há hốc miệng mà  bật nổi lời nào.
 
Muốn báo cảnh sát, nhưng  cái cách   tay thuần thục, chuyên nghiệp hơn cả lưu manh đầu phố, ông  chợt lạnh sống lưng.
 
Báo cảnh sát , nếu  ngày nào cũng  lì  cửa… cả nhà họ còn sống nổi ?
 
“Cút!!!”
 
Bác cả gào lên một tiếng, mặt xám như tro tàn.
 
 hất tóc, phủi tay, gọi  chồng:
“Đi thôi, về nhà!”
 
“Được ,   tha.    nếu còn  nhờ nấu cơm, nhớ gọi ,  giảm giá cho hai mươi phần trăm.”
 
  phủi tay  lườm khắp căn nhà:
“Nhà bác cả sống thế  thật   ngượng, bừa bộn bẩn thỉu còn mời khách đến, đến chỗ đặt chân cũng chẳng !”
 
Phương Triết  theo phía ,    khẽ  xin :
“Nhiễm Nhiễm, em vất vả quá .”
 
Bác cả  mới kịp thở,   suýt tức ngất .
 
Cô  đập nát cả cái nhà , mà  còn thấy  vất vả ư? Người khổ nhất rõ ràng là  đây !!!
 
Bác cả run rẩy cả , nghiến răng gằn từng chữ:
“Cút ngay! Chỉ cần  còn sống một ngày, các  đừng hòng bước  nhà  nữa!”
 
 dừng chân,  đầu ,  chằm chằm ông   chớp mắt.
 
Theo phản xạ, ông  lùi  một bước:
“Cô… cô còn định  gì nữa?”
 
  đáp, chỉ nhấc chân bước  trong nhà ông .
 
Rồi  thong thả bước .
 
Lại  ,   .
 
Cứ lặp  lặp  như thế vài ,  mới nghiêng đầu hỏi, giọng hờ hững:
“Ông vẫn  c.h.ế.t ?  là già mà dai thật đấy.”
 
Kể từ hôm đó, suốt nửa năm trời, nhà bác cả im thin thít,  dám hó hé nửa lời.
 
Mẹ chồng  thoải mái hẳn, bố chồng cũng bắt đầu   hơn.
 
Chỉ  … rảnh rỗi đến độ phát chán, thậm chí còn  nhớ “kịch vui” nữa là khác.
 
Phương Triết áy náy bảo:
“Nhà  thế , thật  là một vũng bùn,   kéo em , thấy   với em.”