Ngay đó thiếu niên thu nụ , nhíu mày xung quanh, như thể đang tìm kiếm thứ gì.
“Cô nương!” Nha Hương Linh ôm một bộ quần áo mới chạy tới, thấy thiếu niên xa lạ tường, tức khắc sắc mặt biến đổi, cũng còn bận tâm đến việc lấy bộ quần áo mới mà Lý ma ma đưa tới để dỗ dành cô nương nhà vui vẻ, lớn tiếng la lên: “Ngươi là ai! Dám xông loạn sân của cô nương chúng !”
Thiếu niên và Sở Ngôn đều hồn ngay khi Hương Linh cất tiếng gọi “cô nương” đầu tiên. Lúc , cả hai cùng Hương Linh. Sau khi Hương Linh hỏi , Sở Ngôn mới dời tầm mắt trở thiếu niên.
Thiếu niên cũng về phía Sở Ngôn, thấy mặt Sở Ngôn vẻ kinh hoảng, ngược còn mang theo chút tò mò, đôi mắt mở to giống như một con mèo thấy vật lạ, toát một vẻ ngây thơ đáng yêu, lập tức liền chút hổ, báo lên tên của : “Tại hạ Văn Dịch.”
Văn Dịch, Tần vương.
Hương Linh tuy chỉ là một nha ở hậu viện, nhưng cũng tên của vị chuẩn cô gia nhà . Lúc khỏi mở to mắt, dám tin mà lắp: “Tần, Tần vương điện hạ?”
Văn Dịch dường như quá thích cách xưng hô , tuy gì, nhưng nụ mặt rõ ràng nhạt .
Sở Ngôn dậy về phía tường, vẻ nghi ngờ một cách thích hợp: “Ngươi là ? Bằng chứng ? Đừng để mèo hoang chó lạ nào cũng đến giả mạo.”
Văn Dịch sững sờ, ngay đó thành tiếng, như thể hề để tâm đến sự thẳng thắn vô lý của Sở Ngôn, còn phối hợp mà nhảy xuống tường, lấy một quả ngọc ấn đưa cho Sở Ngôn.
Ngọc ấn chỉ lớn bằng đầu ngón tay cái, núm hình con rùa, khắc chìm hai chữ triện “Văn Dịch”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hinh-tuong-khong-the-sup-do/chuong-75.html.]
Sở Ngôn lập tức yếu khí thế, đỏ mặt lí nhí: “Thật đúng là ngài .”
Nếu tăng độ hảo cảm của Tần vương, Sở Ngôn tự nhiên thu liễm tính tình của . Chỉ là một đại tiểu thư vốn điêu ngoa đột nhiên trở nên e thẹn khó tránh khỏi phần đột ngột, vì thế Sở Ngôn liền diễn một màn như .
Bởi vì nghi ngờ phận của vị hôn phu, cho nên đối với vị hôn phu hùng hổ dọa . Sau khi vả mặt liền trở nên chột , tự tin để hống hách với như với khác, quả thực hợp tình hợp lý.
Văn Dịch trơ mắt vị hôn thê như mèo con thu móng vuốt sắc bén của , khẽ khàng liếc một cái, liếc một cái nữa, đó mới nhỏ giọng : “Xin nhé, nên hung dữ như .”
Văn Dịch Sở Ngôn lập tức trở nên ngoan ngoãn, tuy cảm thấy dáng vẻ của cô cũng đáng yêu, nhưng trong lòng luôn chút thoải mái. Thậm chí chút mờ mịt mà nghĩ: Nếu tầng phận Tần vương , cô nương tính tình lớn còn sẽ đối xử với như ?
Văn Dịch khi còn nhỏ cơ thể , cao tăng chùa Hộ Quốc nuôi nấng. Tuổi còn nhỏ du ngoạn qua ít sông núi hồ biển. Trước khi phận của , vẫn luôn cảm thấy chỉ là một giang hồ tầm thường. Hoàng thất quý tộc trong thành Kim Lăng đối với mà là của một thế giới khác.
Mãi cho đến một năm lão hòa thượng ném về Kim Lăng, mới là em trai ruột của hoàng đế. Hoàng đế còn dành sẵn cho một danh hiệu vương, phong hào là Tần.
Những gia tộc quyền quý ngày thường gặp những kẻ giang hồ như bọn họ thì hận thể dùng cằm để , giờ thấy ai nấy đều mang theo gương mặt tươi , phảng phất như còn là , đời cũng còn một tên Văn Dịch nữa, chỉ Tần vương.
Văn Dịch, gặp sự đổi phận đột ngột, rơi ngõ cụt, bắt đầu bài xích phận Tần vương .
Đối với những vì phận Tần vương mà lấy lòng , cũng chút mâu thuẫn.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Văn Dịch lắc đầu: “Là mời mà đến, đường đột với cô nương. Ta… Ta biểu của cô nương , cô nương gần đây tâm trạng , nên bắt một con thỏ đến, xem như là để giải khuây cho cô nương.”