Ta khẽ chạm  chiếc khóa bình an đang đeo  cổ.
 
Là vật mà phu nhân  ban cho  khi còn ở Tây Lăng.
 
Ta tháo khóa xuống,  xé một mảnh vạt áo, ném  đống tử thi.
 
Làm xong xuôi,  lặng lẽ lui  đám cỏ dại.
 
Chẳng mấy chốc, họ tìm đến nơi, nhặt  chiếc khóa và mảnh vải vụn.
 
Trong bãi tha ma,   cũng là tàn chi  dã thú gặm nhấm.
 
Hai   , im lặng hồi lâu:
 
"Ngươi  xem, t.h.i t.h.ể Lai Ngư  khi nào   sói tha   ?"
 
"Nếu thật như , chúng   nghĩ cách bẩm báo với phu nhân thế nào đây?"
 
Lát , họ quyết định tìm tạm một xác c.h.ế.t còn nguyên vẹn,  y phục tỳ nữ,  cào rách mặt, mang về nộp.
 
Dù   cũng chỉ  roi đòn, nếu  nhờ thuốc cứu mạng , dung nhan  sớm diện mục  phi.
 
Đợi họ  ,
 
 xuống núi, trời  hửng sáng.
 
Lấy bạc giấu trong , mua thuốc trị thương và y phục mới.
 
Trên đường xuất thành sẽ  ngang qua Tống phủ.
 
Ta che khăn voan, tiếp tục lên đường.
 
Vài tờ tiền giấy theo gió bay đến, đáp xuống bên chân.
 
Bên cạnh, một đứa trẻ níu tay mẫu  hỏi:
 
"Mẫu ,  họ  bày gương đồng đốt tiền giấy  phủ ,  c.h.ế.t chẳng  nên treo phướn tang ?"
 
"Con còn nhỏ,  hiểu . Đây là trận pháp, tương truyền bày bảy ngày bảy đêm,  thể giam cầm linh hồn  c.h.ế.t vĩnh viễn ở nơi , muôn kiếp   siêu sinh. Chẳng  Tống phủ  ai khuất mà  chịu đối đãi như ."
 
Còn  thể là ai ngoài .
 
Không còn Lai Ngư,   dùng thủ đoạn giam cầm hồn phách để cầu an.
 
Tro bụi bay  cay mắt,  đưa tay dụi, lòng   còn gợn sóng.
 
Xuất thành dễ hơn nhập thành.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
 
Đến bến đò ngoài thành, chỉ còn  vé thuyền  Vân Thành.
 
Đường sá xa xôi, vợ của lão lái đò đưa cho  một chén rượu lạnh.
 
Rượu trong veo, chẳng đục ngầu như lòng .
 
  chần chừ  uống.
 
Vợ lão lái đò :
 
"Cô nương, cứ uống , rượu    say  ."
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hi-nu-lai-ngu/chuong-4.html.]
"Nói thật với cô, Vân Thành còn xa lắm, vé thuyền luôn ế ẩm. Hôm nay cô  đến, chỉ còn  hai ba tấm vé, coi như cô mang  vận may cho chúng ."
 
Lúc   mới để ý, khoang thuyền vốn trống , giờ  chật ních , lòng  khỏi hụt hẫng.
 
Trải qua mấy ngày bôn ba,  đến  Vân Thành.
 
Vừa khéo gặp dịp lão phu nhân huyện nha mừng thọ, đoàn  ngựa  thành  đông.
 
Ta  trộn  một đoàn xe, tránh  sự kiểm soát.
 
Vào thành ,  tiên tìm một khách điếm để tạm trú.
 
Việc  thể ở lâu dài  , còn cần  quan sát thêm.
 
Mấy ngày mệt mỏi, đêm đến vẫn khó chợp mắt.
 
Mãi mới  ,   ác mộng quấn .
 
Ta mơ thấy những ngày ở Tây Lăng, phu nhân và lão gia mang  về phủ, gọi  là nữ nhi.
 
Cảnh tượng chợt đổi, thái tử đến Tây Lăng, lão gia phò tá  công,  ban thưởng. Đêm đó, phu nhân tặng  chiếc khóa bình an, khen  là tiểu phúc tinh.  lời khen dần trở nên vặn vẹo: "Một nha đầu thôn dã cũng xứng  nữ nhi Tống gia  ? Cũng chẳng soi gương xem   phận  là gì...".
Rồi vợ của lão lái đò ánh mắt hung ác, túm lấy cánh tay , định đẩy  xuống thuyền:
 
"Khách khứa dụ dỗ hết cả , giữ ngươi  cũng vô dụng,  thấy ngứa mắt lắm, chi bằng ném xuống sông cho cá rỉa!"
 
......
 
Tỉnh giấc, đầu đau như búa bổ,  đẩy cửa sổ, ánh dương rực rỡ.
 
Vân Thành xa cách kinh đô.
 
Không  thế gia vọng tộc chiếm giữ, tuy chẳng giàu , nhưng dân phong thuần hậu.
 
Sau khi rời khách điếm,  mua một căn nhà nhỏ và một mẫu ruộng.
 
Ngày  đêm nghỉ.
 
Một  một , ăn no mặc ấm vẫn còn dư dả.
 
Xuân  đến.
 
Vừa  gặp dịp tin vui khoa bảng truyền đến,  thêm tin tức về mùa cá bội thu.
 
Ngoài cửa ồn ào náo nhiệt, dường như   đang cãi vã.
 
Ta đẩy cửa, hóa  Trương Sinh ở đầu thôn  thi đậu Trạng nguyên.
 
Còn  đang ngã vật xuống đất là Liễu a bà sống cùng với .
 
"Bà lão , bây giờ  là Trạng nguyên , lẽ nào   mẫu  như bà!"
 
"Đừng tưởng rằng cho  ăn vài bữa cơm mà  thể nhận ."
 
Trước mặt Liễu a bà là một xâu tiền đồng, nhưng tay bà   nắm chặt lấy ống quần Trương Sinh.
 
Có ích gì nữa, rốt cuộc vẫn    một cước đá văng.
 
Sau khi ồn ào tan ,  lẳng lặng đóng cửa, thêm một chuyện  bằng bớt một chuyện.
 
Không ngờ, đêm đến thôn trưởng  đến tìm .