Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hi Hà Truyện - Chương 20

Cập nhật lúc: 2024-09-29 14:22:59
Lượt xem: 731

Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, ta mơ hồ nghe thấy tiếng cười của các cô gái, cùng với những bài hát trong trẻo:

"Tháng một tuyết đầy giường, tháng hai sương đóng cửa sổ,  

Tháng ba sông nhỏ mát mẻ, tháng tư chim én đậu xà nhà.  

Tháng năm A ca đi trên đồi, tháng sáu A ca lội qua sông.  

Tháng bảy gió mát thổi, tháng tám chim bay.  

Tháng chín áo đỏ đẹp, tháng mười say rượu ngũ cốc.  

Tháng mười một A ca trở về, đừng đợi gió tuyết tháng chạp thúc giục.”

Tiếng hát càng lúc càng lớn, khi ta khó khăn mở mắt ra, thấy trong ánh hoàng hôn, trong nhà đang đốt than củi, trên giường và dưới đất đều ngồi đầy người, là một vài cô gái, họ vừa hát vừa chuyền cho nhau một bình rượu, uống rất hào hứng.

“Ôi trời ơi, cuối cùng ngươi cũng tỉnh lại rồi!” Cô gái tên Đăng Tâm đi đến sờ trán ta, nói: “Nếu ngươi ngủ thêm nữa, chúng ta sẽ bị ngươi dọa c.h.ế.t mất!”

Những cô gái khác cũng xúm lại, mồm năm miệng mười nói: “Ngươi thật sự đã tỉnh? Đầu còn đau không?” “Muốn ăn gì không?” “Nghe nói công chúa ra ngoài ngồi xe mười tám ngựa kéo! Có thật không?” “Ngươi đã ngủ với đại hoàng tử Bắc Kiền à? Hắn làm chuyện ấy ra sao?”

Ta mờ mịt nhìn họ, họ có người cao, người thấp, có người trang điểm nhợt nhạt, nhưng đôi mắt đều sáng trong ngây thơ.

“Nhường đường!”

Một cô gái vừa cao vừa khỏe chen vào, nàng sờ trán ta, đưa một cái bát đến miệng ta, nói ngắn gọn: “Công chúa uống!”

Ta biết nàng là Lại Xuân, cũng giống ta từ quân trại của Thần Đông đến đây, ta có chút nghi ngờ, hỏi: “Ai nói với ngươi ta là công chúa?”

“Thiếu gia.”

Nàng nhìn có vẻ ngây ngốc, có mấy phần ngớ ngẩn, nhưng búi tóc lại là kiểu đẹp nhất trong số các cô gái ở đây.

“Thiếu gia là, Hạ Lan đại nhân?” Ta thử hỏi.

Nàng gật đầu, mỉm cười ngại ngùng, lại cố chấp đưa bát đến môi ta.

Là rượu, hay là rượu mạnh của Bắc Kiền, ta uống một ngụm, toàn thân bị cay đến mức không nói nên lời, các cô gái cười ầm lên, ta cũng cười, một số chuyện trong đầu dần dần rõ ràng hơn.

Trịnh Long chỉ là một gã thổ phỉ, nhưng mà lúc tập kích quân Bắc, dụng binh lại quỷ thần khó lường như thế, nhất định là Hạ Lan Tri Ngôn đang ở trong hầm giam chỉ đạo. Còn Thần Đông đã dùng mọi cách nhưng vẫn không thể tìm ra ai truyền tin, bởi vì đàn ông Nam Tư hoặc bị g.i.ế.c hoặc bị bắt, hắn thật sự không nghĩ ra, vào lúc này ai còn dám mạo hiểm để trung thành với Nam Tư.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Hắn đã bỏ qua những cô gái phục vụ trong quân.

“Ngươi vào quân Bắc bằng cách nào, bây giờ còn tìm được hắn không?”

Nàng cúi đầu, hình như đang rối rắm suy nghĩ cách sắp xếp từ ngữ, sau một lúc mới nói: “Chó Bắc Kiền đến, thiếu gia bảo bọn ta đi, họ đều đi rồi, nhưng ta ở lại với thiếu gia, thiếu gia bị nhốt, ta bị làm nhục, sống để giúp thiếu gia truyền tin, sau đó thiếu gia đi rồi.”

Trong lúc nhất thời, trong nhà im ắng lại, chỉ nghe thấy tiếng pháo xa xa.

Ta thở dài, đây là một đứa trẻ hơi ngốc nghếch.

Ta nói: “Không sao, đợi mùa xuân đến, ta sẽ dẫn ngươi đi tìm hắn.”

Nàng lập tức trở lên vui mừng, gật đầu thật mạnh: “Đợi mùa xuân, tìm thiếu gia!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hi-ha-truyen/chuong-20.html.]

Các cô gái cười ầm lên, Đăng Tâm ôm chặt vai nàng, cười nói: “Không sao, không sao, năm mới rồi, mùa xuân sắp đến.”

Quân Bắc đã cướp nhà dân, bắt họ đi phục vụ, nhưng không có nơi nào để định cư, vì vậy khi không cần phục vụ, họ đã đến đây, nơi này thực ra là nhà của Đăng Tâm, cha mẹ nàng đều bị quân Bắc giết, ngôi nhà trống rỗng, sau đó các cô gái đến, hôm nay nhặt một bông hoa ở chỗ này, ngày mai ôm một con mèo ở chỗ kia, vậy mà đã trang trí khá tươm tất, cũng phải, nơi ở của các cô gái bao giờ cũng phải đẹp đẽ.

Bên ngoài truyền đến tiếng gọi vui mừng: “Đăng Tâm tỷ tỷ, trong sân sau nhà còn thứ tốt này nữa!”

Một vài cô gái từ bên ngoài lăn một quả bí ngô lớn vào, thật sự rất lớn, tròn trịa, Đăng Tâm rất vui, đặt một cái nồi sắt lên bếp, rửa sạch bí ngô rồi cho vào nấu.

“Hôm nay chúng ta cũng đón năm mới!”

Các cô gái vừa giúp nàng vừa nói chuyện ồn ào: “Người Bắc Kiền ăn uống, trên miệng có một lỗ, chảy hết xuống đất, ta liền nhặt lại.”

“Gần đây họ không gây sức ép nữa, ta còn có thể đi đào một ít rau dại.”

“Họ mau rời đi đi, đợi bọn họ đi rồi, chúng ta sẽ ăn một bữa thật ngon, ta sẽ làm bánh rán cho mọi người.”

Họ lấy ra những miếng thịt nướng, khoai tây, rau dại... cho vào nồi, mùi thơm kỳ diệu tỏa ra từ nồi canh trộn đủ loại món ăn, chúng ta bẻ gãy cành cây làm đũa, ta một miếng ngươi một miếng ăn uống, màn đêm lạnh giá buông xuống, ta thế mà lại ăn đến mồ hôi đầm đìa.

“Công chúa cũng ăn thứ này sao?” Đăng Tâm nhìn ta ăn như hổ đói, rồi cười.

“Không giấu gì ngươi, lần đầu tiên ta ăn mà thấy ngon như vậy!” Ta cười ngượng ngùng, rồi nói: “Ngươi đừng gọi ta là công chúa nữa, ta tên Hi Hà, mười sáu tuổi.”

“Ta hai mươi mốt.”

“Ta mười chín, ta tên là Mộc Li.”

“Ta là Tam Nha Đầu, mười bảy.”

Lại Xuân nhìn chúng ta, chậm rì rì nói: “Ta, Lại Xuân, mười lăm.”

Lúc sắp ăn xong, Đăng Tâm đột nhiên chỉ ra ngoài, nói: “Các ngươi nhìn!”

Trong đêm tối đen kịt, lại lóe lên vô số ánh lửa, bên trái một đám, bên phải một điểm, giống như những ngôi sao.

Chúng ta ăn uống no nê, lười biếng tựa vào cửa sổ đã kết sương giá nhìn ra ngoài, một cô gái rụt rè nói: “Các ngươi nói, có phải là bọn chó Bắc Kiền không...”

Đăng Tâm ngớ người một chút, rồi vui vẻ vỗ đùi: “Chó Bắc Kiền cái gì! Là người Nam Tư chúng ta đang đón năm mới đấy!”

Đống hoang tàn của trận thua không còn pháo, dù có tìm thấy cũng không dám đốt. Thay vào đó, họ đã nhóm lửa bằng những cành khô hoặc những thứ tương tự, năm mới đến rồi, phải đuổi con yêu quái đi thôi.

“Chúng ta cũng đi nào!”

Mọi người chạy ra ngoài, dùng đủ thứ để nhóm lửa, ban đầu còn dè dặt khua tay, sau đó càng lúc càng mạnh dạn, cười đùa, nhảy múa.

Ta cũng ở trong đó, ta gần như sợ hãi, sợ hãi mọi thứ ấm áp trước mắt đều là ảo giác, khi mở mắt lần nữa, ta vẫn đang chìm nổi trong nước băng.

Lúc đó ta không biết, sở dĩ không ai xác nhận cái c.h.ế.t của ta là vì ngày thứ hai ta bị xử tử, Thần Đông đã dẫn quân đội tiến đánh phía Tây.

Phía Tây có hoàng tộc Nam Tư, tập hợp quân đội còn sót lại để xưng vương.

Khoảng thời gian đó, thực ra ta không biết đó là đẹp đẽ hay tai họa.

Sự tra tấn và hầm băng đã hoàn toàn phá hủy cơ thể ta, cho đến nhiều năm sau, ta vẫn không thể ngủ vào những đêm đông, khi đó thỉnh thoảng ta lại bị sốt cao, đến mức toàn thân co giật, tay chân lạnh cóng.

Loading...