Hi Hà Truyện - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-09-19 16:06:48
Lượt xem: 749
Mục tiêu chống đỡ ta đi tới ngày hôm nay nay đã tan thành mây khói, ta còn có thể làm gì nữa đây? Tham sống sợ chết, mơ màng vô định sao? Vậy thì tại sao từ ngày Nam Tư sụp đổ, ta vẫn cố gắng gượng tới bây giờ, chỉ để c.h.ế.t một cách tàn nhẫn hơn sao? — Phải biết rằng, một nguy cơ kinh khủng đang ở ngay trước mắt: ta, vốn không biết làm gốm sứ.
Lúc còn nhỏ, Tri Thu đã từng dẫn ta đến xưởng gốm, để ta tận mắt chứng kiến từng bước trong quá trình làm gốm sứ, chỉ để ta hiểu rằng sự tinh xảo này không hề dễ dàng. Vì vậy, ta biết rất nhiều về gốm sứ, nhưng điều đó không có nghĩa là ta có khả năng phục hưng lại ngành gốm sứ của Nam Tư từ đầu. Sớm hay muộn Thần Đông cũng sẽ phát hiện ra, ta đang lừa dối hắn.
Lúc đó ta sẽ phải làm gì đây?
Khi ta còn đang miên man suy nghĩ, cánh cửa lều trại bỗng bị mở tung ra. Vị phó tướng kia bước vào, ném cho ta một chiếc áo khoác dày hơn chút, nói: "Cái này cho ngươi, hãy hầu hạ tướng quân cho tốt."
Ta vội vàng gọi hắn lại: "Quân gia, xin đợi đã, ta có vài điều muốn hỏi."
Hắn là một người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi, đôi mắt sắc như chim ưng. Trước đôi mắt đó, mọi sự giả tạo đều trở nên vô nghĩa. Ta cẩn thận nói: "Quân gia, ta biết mình không nên hỏi gì cả, nhưng ta và đệ đệ nương tựa vào nhau sống sót tới giờ, ngài có thể thương hại chúng ta, nói cho ta biết lão Cát là ai? Đệ đệ ta... liệu có thể sống tiếp được không?"
"Ồ, chuyện này ngươi không cần lo. Lão Cát là 'Cách Lỗ' của quân ta," hắn thấy ta ngơ ngác, nghĩ một lúc rồi giải thích: "Lão chuyên phụ trách chăm sóc thương binh, hiểu chứ?"
Khi đó, ta chưa biết 'Cách Lỗ' nghĩa là gì, hiểu nhầm đó là thầy thuốc nên cũng thở phào nhẹ nhõm. Đột nhiên, phó tướng hỏi ta: "Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"
"Năm nay vừa tròn mười sáu."
Hắn thở dài, giọng hơi trầm xuống: "Con gái ta chắc cũng cỡ tuổi này, không biết ở nhà có bị ai bắt nạt không."
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Rồi hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt lại trở nên sắc bén, nhưng vẫn nói thêm vài lời: "Tướng quân tính khí thất thường, những năm chinh chiến để lại di chứng, đêm thường không ngủ được, càng không ngủ được lại càng dễ cáu gắt. Có lần nửa đêm vô duyên vô cớ g.i.ế.c hơn chục người. Nếu thấy hắn trở mình nhiều, ngươi nên tránh xa ra."
Ta gật đầu, hắn lại trấn an ta: "Thực ra cũng không có gì, tướng quân thích người Nam Tư, ngươi hầu hạ tốt, biết đâu có vận may lớn."
"Thích người Nam Tư sao?"
"Ta đoán vậy. Bằng không tại sao lại cho ngươi hầu hạ bên cạnh? Đại vương tầm tuổi hắn đã có mấy đứa con rồi, còn hắn, phụ nữ trong tộc cũng không ngó lấy một cái." Hắn nhìn ta đầy ẩn ý: "Tướng quân không nói ra, nhưng ta nghĩ, hắn thích phụ nữ Nam Tư."
Ta giả vờ xấu hổ cúi đầu, nhưng trong đầu lại nhanh chóng tính toán, một thứ gì đó đang len lỏi trong lòng ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hi-ha-truyen/chuong-10.html.]
Phó tướng đứng dậy, nói: "Ta nói nhiều rồi, phải đi thôi. Vài ngày nữa chúng ta sẽ hợp quân với đại vương, còn nhiều việc phải lo."
"...Cái gì?"
Ta trợn to mắt nhìn hắn, hắn khó hiểu nhìn lại ta, rồi lặp lại: "Vài ngày nữa chúng ta sẽ diện kiến đại vương."
Bắc vương Đan Si.
Những hình ảnh mà ta cố quên đi bỗng hiện lên trong đầu: đôi mắt dã thú, gã đàn ông luôn cười điên loạn, bàn tay run rẩy của Tri Thu, m.á.u tuôn chảy dọc theo đôi chân nàng.
Ta vẫn chưa hiểu tại sao Hạ Vãn lại có thể kỳ diệu trả lời đúng các câu hỏi, nhưng ngay lúc đó ta đã hiểu tại sao chúng ta có thể kỳ diệu sống sót trong tuyệt cảnh hết lần này đến lần khác.
Đan Si vẫn còn sống tốt, làm sao ta có thể chết?
Sau khi phó tướng rời đi, ta chuẩn bị sẵn một lời giải thích hoàn hảo, lo lắng chờ Thần Đông quay lại. Cứ chờ mãi cho đến nửa đêm, bên ngoài trại mới có tiếng ồn ào.
Thần Đông bước vào, theo sau là hai tên phó tướng, áp giải một tên lính Bắc Kiền bị trói chặt, hắn còn cố vùng vẫy, miệng không ngừng chửi rủa: "Lúc ông đây theo đại vương, muốn g.i.ế.c ai thì giết! Muốn ngủ với bao nhiêu đàn bà thì ngủ..."
Chưa kịp nói hết câu, một tên phó tướng đã đạp thẳng vào mặt hắn, khiến hắn ngã xuống đất, đau đớn co giật.
Cửa trại vẫn mở toang, điều đó có nghĩa là tất cả binh lính bên ngoài đều có thể nhìn thấy và nghe thấy mọi chuyện.
Thần Đông cầm một con d.a.o găm, cúi xuống nhìn hắn nói: "Ta đã thỏa thuận với Hà Tố Long, Lâm Nam đầu hàng, quân Bắc Kiền không được làm hại một dân thường nào ở Lâm Nam cả. Ngươi nghĩ quân lệnh của ta là trò đùa sao?"
"Đại hoàng tử, ta biết lỗi rồi! Ta không có ý đó, chỉ là trong lúc hồ đồ nhất thời... Xin tha mạng..."
Thần Đông không chút biểu tình nâng cằm hắn lên, nói: "Ngươi theo ta ba tháng rồi, mà còn không biết nên gọi ta là gì sao?"
"Không... không phải... tướng quân..."
Tay hắn khẽ động, cằm của tên kia lập tức trật khớp, hắn chỉ có thể há hốc miệng phát ra những tiếng kêu thảm thiết. Dao giơ lên, một tiếng hét đầy kinh hoàng vang lên, lưỡi của tên lính rơi xuống đất, cả miệng hắn biến thành một vũng m.á.u me bê bết.