HẸN VỚI LỚP TRƯỞNG ĐẠI HỌC THANH HOA - Chương 26.1
Cập nhật lúc: 2024-05-21 21:24:38
Lượt xem: 2,612
26
Tôi thật sự không có sức khỏe tốt, đi chưa bao lâu đã mệt đến mức phải dừng lại nghỉ ngơi.
Hạ Hạ và Chu Duy thật là những người có sức khỏe đáng kinh ngạc, suốt đường đi họ cứ nhảy nhót không ngừng.
"Nghe nói ngôi chùa Vạn Niên rất linh thiêng, cậu mau cùng chúng tớ đi đi." Hạ Hạ kéo tay tôi.
"Tớ không đi nổi nữa." Tôi lắc đầu, "Tớ không leo lên nổi nữa, một bậc cũng không leo được."
Cô ấy nhìn tôi một lúc, rồi thở dài: "Vậy cậu có điều gì muốn cầu nguyện, tớ sẽ giúp cậu cầu."
Tôi có điều gì muốn cầu nguyện?
"Cậu giúp tớ cầu nguyện cái gì, cầu được đỗ đạt cao ư? Tớ còn chưa leo lên đó, Phật Tổ chắc chắn sẽ không đồng ý."
"Hahaha, cậu cũng biết đấy." Chu Duy không thể nhịn được cười bên cạnh.
"Thôi, cậu sau này hãy rèn luyện thể lực nhiều hơn nhé, tớ và Chu Duy đi trước đây." Hạ Hạ nhìn một cái về phía Văn Tu.
"Văn Tu, cậu đi không?"
"Không đi." Cậu ấy bình tĩnh trả lời.
"A, mọi người đều nói đến núi Nga Mi nhất định phải đi chùa Vạn Niên cầu nguyện, nếu không thì coi như chưa đến."
"Cậu ấy không tin vào những điều đó." Chu Duy nhìn Văn Tu, cười nói.
"Vậy... cậu có thể giúp tớ trông chừng Viên Viên một chút không? Tớ và Chu Duy đi trước đây."
"Ừ." Văn Tu nhẹ nhàng đáp.
Thật ra, tôi mong muốn cả ba người họ cùng đi.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Để lại tôi và Văn Tu, thực sự rất ngượng ngùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hen-voi-lop-truong-dai-hoc-thanh-hoa/chuong-26-1.html.]
Sau khi họ đi, tôi chậm rãi xuống núi.
Cậu ấy không vội vã đi sau tôi, chúng tôi từ đầu đến cuối không nói một lời nào.
Trong lòng tôi có chút buồn.
Tôi trách mình không đủ dũng cảm, thậm chí không có cả can đảm để nói chuyện với cậu ấy.
Thấy dưới chân núi có một cái đình, có lẽ là bán đồ ăn, tôi bỗng có thêm sức lực, vội vã bước xuống.
Đường rất hẹp, người thì đông, một chút sơ ý, có người va vào tôi, tôi liền ngã vào rãnh nước bên cạnh.
Đúng vậy, là rãnh nước bên cạnh bậc thang.
Tôi đau đớn, cảm thấy mình thật xấu hổ.
"Cô gái nhỏ, đừng chắn đường chứ." Một người đàn ông trung niên để tránh trách nhiệm, không xin lỗi mà còn trách móc tôi trước.
"Người đi bên phải, cô ấy không chắn đường anh. Là anh đi sai đường." Văn Tu im lặng từ đầu bỗng nhiên nói một câu kiên định.
"Ai nói phải đi bên phải, đây cũng đâu có viết." Người đàn ông cảm thấy mất mặt, cố tìm lý do.
Văn Tu lại lịch sự mỉm cười: "Đó là kiến thức cơ bản mà trẻ con cũng biết."
Nói xong, cậu ấy không quan tâm đến anh ta nữa, cúi xuống bế tôi lên.
"Tôi chưa nghe bao giờ..." Người đàn ông vẫn còn cãi lại.
Nhưng xung quanh mọi người bắt đầu chỉ trỏ anh ta.
Có lẽ cảm thấy thực sự mất mặt, anh ta đành phải xin lỗi: "Xin lỗi, chúng tôi không biết, cô gái nhỏ có sao không?"
"Không sao." Tôi không muốn gây ra tranh cãi.
Chỉ có thể tự nhận xui xẻo.