Hẹn Ước Cõi Âm - Chương 1: Chuyển Kiếp
Cập nhật lúc: 2025-09-13 16:34:33
Lượt xem: 1
Lúc bóng dáng của hai đàn ông đó là Hắc Bạch và Vô Thường, tay của họ đang dựa vai cô trong sợi dây xích cồng kềnh, trói cả hai tay và chân cô , nét mặt lạnh lùng vô tình nhợt nhạt, bọn họ mặc hai bộ đồ khác theo phong cách cổ xưa, một bộ màu đen, bộ còn thì màu trắng .
Cộng với hình hài hòa của họ thì khí chất tàn ác, lẽ chắc ai cũng vô tâm bằng, bọn họ cùng cô càng lúc càng tiến đến giữa cây cầu treo lũng lẳn, gập ghềnh, cũ kỹ cho đến khi cô và bọn họ bước đến cuối cây cầu nơi một vòng xoáy cứ xây liên tục .
Cô nó và cũng thắc mắc, đây là gì ? Tại nó cứ mãi xoay như ? Và họ dắt cô đầu thai đến đây ?
Cô họ cùng những câu hỏi thắc mắc , cô cũng rung rung khi đối mặt với những mà luôn gọi là sứ giả địa ngục như họ :
"... thể thắc mắc nhẹ cái ?"
Hai đàn ông cô với khuôn mặt dữ tợn, cô nín thở đó hình mất mấy giây, bọn họ cố tỏ thiện chỉ tay mà trả lời :
"Cô đó là gì ? Đó là vòng luân hồi chỉ dành cho những đặc biệt :(Một vẫn còn luyến tiếc nhân gian, hai mong đoàn duyên với yêu trong truyền kiếp, ba vẫn còn các oan nghiệt giải quyết, bốn là như cô thần c.h.ế.t sủng ái…)
Những mà nhảy xuống đây sẽ gặp nhiều khó khăn, như cuối cùng họ cũng vượt qua nhận những gì xứng đáng trong kiếp , còn thì những linh hồn sẽ nuôi lòng thù hận trả thù vì một điều gì đó trong kiếp , họ sẽ trở thành quỷ với ý luôn trả thù sẽ mãi mãi thành quỷ, hoạt là ba hồn bảy vía điều tan biến"
Cô run sợ khi những lời thoát từ miệng hai họ, cô sẽ khi rơi vòng luân hồi , vì cô vẫn còn nhiều ẩn khúc mà giải quyết trong kiếp .
Bỗng một cách tay lạnh lẽo chạm của cô, lúc cô cái vòng luân hồi cô bắt đầu sợ hãi, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng nước mắt ngừng rơi .
Cô một lúc ở nhút nhít , bỗng giọng trầm chậm khẽ tai cô : "Cô còn đờ đó gì ?
Bộ cô trở thành nữa ?"
Cô bất giác vẫn là đờ như trong vài giây, cô suy nghĩ : "Nếu đầu thai thì sẽ hồn bay phách lạc, còn nếu trở thành thì sẽ rơi các ân oán như lúc , cũng sẽ .
Thôi thì do trời định , dù gì cũng cơ hội một sống còn hơn là, mãi mãi siêu sinh..."
Cô đang suy nghĩ bọn họ cô đầy phẫn nộ, họ còn giữ vẻ tôn nghiêm như mà liền gầm giọng :
"Đừng để phí thời gian sắp hết giờ đấy, chỉ còn vài canh ở nhân gian nữa là cô sẽ hồn bay phách lạc đấy"
Cô bọn họ nước mắt cứ rưng rưng cô bối rối, đó gật đầu, bọn họ mỉm đó đưa đôi bàn tay của đẩy cô xuống, cô dần dần rơi xuống kí ức ùa về trong đầu cô, những cảnh ngọt ngào của gia đình cùng niềm đau khi chính
tin tưởng nhất g.i.ế.c c.h.ế.t .
"Em uống thuốc , đừng lo bà đỡ đẻ sắp đến "
Tay của phụ nữ nắm chặt lấy tay , ánh mắt hai cô trong đau đớn :
" đau...đau c.h.ế.t , em…em đau quá, bà còn đến chứ"
Tài
Người đàn ông dùng tay chạm của phụ nữ bà, nước mắt của bà tuôn rơi bà dùng tay níu chặt mép giường :
"Sao đến ... Nó chui ngoài "
Người đàn ông nôn nóng gì ông qua , lúc phụ nữ cũng bắt đầu kêu lớn hơn, ông hoảng hốt cứ tại đó .
Từ chiếc giường bộ váy màu trắng của phụ nữ, đang bắt đầu nhiểu xuống những chất lỏng màu đỏ, bà vầng quật một hồi lâu im lặng .
Lúc tiếng cột khẹt bắt đầu vang lên cánh cửa đóng sầm , từ bên ngoài một đàn bà bước trong bộ quần áo lịch sự ông bảo :
"Ông hãy mau ngoài phụ nữ sinh, đàn ông "
Ông lo lắng bà đỡ cố dòm , nhưng bà bảo :
"Ông cần lo, chỉ cần đây cầu trời là "
Ông bà bước trong tiếng sầm do cách cửa đóng một nữa, ông im tay chấm miệng cứ lẩm bẩm :
"Cầu trời Phật ơn cho vợ con….Xin , mong bọn họ sẽ gì ?"
Vừa xong từ trời xuất hiện một luồng sáng, chói rọi cả bầu trời nếu thì ai cũng nghĩ là chổi như thực chất đó chính là tinh thể của Á liên .
Cô đang dần trở nhân gian để nhập bào thai của đàn bà , mà bắt đầu một kiếp sống mới .
Quay căn phòng bà đỡ đẻ dùng một dung dịch gì đó, nó rơi trong miệng cô từng giọt, cho cô tỉnh dậy cơn mê.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hen-uoc-coi-am/chuong-1-chuyen-kiep.html.]
Những tiếng la hét bắt đầu ầm ĩ, cùng với các động tác đơn giản trong việc sinh nở, đó cô như vô hồn, cứ im bất động hề nhút nhít .
Bà đỡ đẻ hoảng loạn cô hình mất mấy phút, trong khi khuôn mặt cô trắng bệt trở nên xanh xao, đôi mắt vô hồn cứ chằm chằm bà .
"Không... Không lẽ nào cô c.h.ế.t ?
Mình đây ? Nếu đứa bé cũng c.h.ế.t thì sẽ thoát tội vì bệnh nhân chết"
Bà suy nghĩ một lúc lâu ông chồng cũng đang mong mỏi, bà mở cửa ông còn cách nào khác bà lấy trong túi một con dao, ánh mắt sắc bén bà mỉm mà ngừng :
" xin đắc kính còn cách nào khác, một cô c.h.ế.t hoạt cả hai cùng chết".
Nói bà vô tâm nhắm mắt dùng d.a.o đ.â.m một nhát thật sâu bụng, đó rạch một nhát dài lúc tưởng rằng c.h.ế.t bỏng hét lớn .
Thân hình bà dính đầy m.á.u cùng , lúc cố mở mắt to con nhưng tất cả chỉ là nước mắt từ từ thấy gì lúc thật sự tắc thở, bà c.h.ế.t trong đau đớn mà một thấy con .
Bà lúc mới lấy trong bụng một đứa bé, hình nó vẫn còn dính đầy máu, bà hoảng sợ khi thấy tiếng , tưởng rằng nó c.h.ế.t bà thả nó xuống đất, lúc bà ân hận nước mắt rơi xuống cùng với cú va đập lúc nãy kiến nó oà , Bà đỡ đẻ vui mừng ôm nó .
Nghe thấy tiếng bố vui mừng, lúc bà đỡ đẻ cũng mở, ông bố chạy lời nào mà ôm đứa bé nước mắt ông tuôn thành dòng .
"Cuối cùng cũng sinh ...Sinh là con gái đó ha ha ha ha…."
Bà đỡ đẻ ông đó bà vợ, bà ấp úng tay rung rung, chỉ về chiếc giường và :
"Thật thì…Cô lìa đời khi sinh "
Ông chồng hình chạy đến ôm vợ và :
"Không... Không thể như , em đang trêu chọc ? Màu dừng !Hãy mau tỉnh và với đây là thật"
Nước mắt lăn dài đôi má, ông đặt đứa con lên giường ôm vợ , ông sờ bụng bà màu m.á.u bên trong ngừng rỉ ông mà hốt hoảng :
"Máu….Máu là bà g.i.ế.c c.h.ế.t cô ? Không chắc là em hãy mau dậy mà con , Không em thể c.h.ế.t !"
Bà đỡ đẻ ông ánh mắt giấu sự thật nữa, mà mỉm trách bản và kể sự thật :
" sinh là do chính chăng lúc đó để lấy đứa con từ trong bụng cô , thì cả hai sẽ điều c.h.ế.t nhưng lúc c.h.ế.t cô bằng một ánh mắt căm tức, xin ông hãy tha cho bà già , dù gì thì cũng cứu đứa bé"
Ông chồng thể gì khác ông bất lực như vô hồn xuống ghế, nước mắt vẫn còn đọng đấy ông đập mạnh tay xuống bàn mà la hét :
"Trời ơi….Sao ông bất công với gia đình như ?
Tại ông cướp mà yêu thương nhất chứ"
Ông úp mặt bàn than trong đêm tối, còn bà đc đỡ đẻ thì bồng đứa bé lì đó, ngoài khuôn mặt chất đầy nỗi ân hận cùng lo sợ thì bà đỡ đẻ còn biểu hiện gì khác .
Từ chiếc giường bà với bộ đồ trắng tay cồng , bà một thế lực nào
đó khéo xuống chiếc giường , nước mắt rơi xuống hai đàn ông đó chính là hắc bạch vô thường, họ lôi bà thương tiếc mặc dù mà vẫn mà luyến tiếc gia đình của .