HẸN HÒ VỚI BẠN THÂN CỦA ANH TRAI - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-12-02 08:29:58
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chương 3

 

Vai rộng, eo hẹp, đường nét cơ bắp rõ ràng, làn da trắng hồng, ánh sáng chiếu còn khiến thể dời ánh .

 

Kết hợp với gương mặt hảo đó, cảm giác còn kích thích hơn hẳn khi .

 

chẳng còn nghĩ gì, quên cả đau đớn, quên cả trả lời, chỉ bật dậy chạy trối c.h.ế.t khỏi phòng.

 

Vừa ngoài, tim đập thình thịch như sắp nhảy khỏi lồng ngực.

 

Cả nóng bừng, m.á.u dồn thẳng lên đầu.

 

“Cái quỷ gì thế, thấy tiếng phụ nữ la ?”

 

Anh lảo đảo từ phòng khách bước .

 

Tóc tai rối như ổ gà, mắt còn díp vì buồn ngủ.

 

Vừa thấy , giật một cái, đó mới thở phào:

 

“Má ơi, cứ tưởng là ai chứ!”

 

lạnh giọng:

 

“Tưởng là em gái nào của ?”

 

Anh gãi đầu mấy cái:

 

“Nói gì đấy, em là đắn. Mà em tới đây ?”

 

“Chú Ba qua , ba gọi về, tối còn ăn cùng họ hàng.”

 

còn cố ý châm chọc:

 

“Gọi điện thì bắt máy. Lần về mắng chắc luôn.”

 

Đang thì Lục Khâm Châu từ phòng ngủ chính bước .

 

Anh đồ chỉnh tề, mặc bộ đồ màu trắng xám, trông vô cùng sạch sẽ và gọn gàng.

 

Khoảnh khắc ánh mắt chúng chạm , ai nấy cũng mất tự nhiên.

 

Anh kđang hông nhận sự gượng gạo đó, tùy ý giới thiệu:

 

“Cậu ở tạm nhà .”

 

Lục Khâm Châu chỉ mặc mỗi chiếc quần lửng, liền nhắc nhở:

 

“Mặc áo .”

 

Anh chẳng mấy quan tâm:

 

“Làm gì mà nghiêm trọng thế. Con bé từng thấy .”

 

, đang cởi trần riết thấy chẳng khác gì mấy con ch.ó còn mèo ngoài đường.

 

Không đúng.

 

Chó mèo còn dễ thương hơn .

 

Lục Khâm Châu cau mày, đẩy trở phòng, thuận tay đóng cửa .

 

Anh ở bên trong còn la với :

 

“Không còn tưởng mới là em gái đấy!”

 

gượng , phòng khách.

 

Lục Khâm Châu cũng theo, bắt đầu dọn đống chai rượu và tàn t.h.u.ố.c bàn.

 

giúp, nhưng ngăn :

 

“Em . Để .”

 

Anh dọn giải thích:

 

“Hôm qua là sinh nhật . Bọn họ loạn đến khuya quá, kịp dọn.”

 

Lục Khâm Châu :

 

“Nhà đang sửa, nên dạo ở tạm chỗ trai em.”

 

Anh liếc một cái:

 

“Xin , ngờ em sẽ đến.”

 

“Vừa …”

 

Anh ngừng một nhịp tiếp:

 

“Sau sẽ chú ý hơn.”

 

lịch sự đáp: “Không , là do em hấp tấp quá.”

 

Chuyện hổ kiểu … thật từng xảy một .

 

Hồi lớp 11, Lục Khâm Châu từng ngủ nhà một đêm.

 

Lúc đó hề ở đó.

 

Sáng thứ Bảy, lúc trời còn sớm, đeo chiếc mặt nạ quỷ trông cực kỳ đáng sợ, lao thẳng phòng trai.

 

Dự tính sẽ cho một phen hú vía, để trả thù vụ dọa hồi cuối tuần .

 

nhẹ nhàng bước tới gần giường, nhưng càng gần thì càng thấy… gì đó đúng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hen-ho-voi-ban-than-cua-anh-trai/chuong-3.html.]

Cái chăn bày to khủng khiếp, chiếm sạch cái giường một mét rưỡi.

 

Đến khi sát đầu giường, mới thấy gương mặt của Lục Khâm Châu.

 

lúc đó, mở bừng mắt.

 

Đồng t.ử co .

 

Rồi cả bật dậy.

 

cũng giật , mặt đỏ bừng, líu ríu xin chạy mất.

 

Sau đó, trong bữa ăn, trai đến mức thẳng lưng nổi.

 

thì ánh mắt của Lục Khâm Châu đến nóng cả mặt, ăn vội vàng chuồn mất.

 

Mà đó là chuyện của nhiều năm .

 

Giờ nhớ , nỗi hổ ngày đó chuyển thành một chút buồn .

 

thấy chiếc bánh sinh nhật ném thùng rác, liền khách sáo :

 

“Chúc mừng sinh nhật .”

 

Lục Khâm Châu đưa tay về phía :

 

“Vậy quà ?”

 

“Hả?”

 

đơ luôn.

 

“Em… em mang. Lần đưa ?”

 

Lục Khâm Châu bật , khóe môi cong lên nhẹ:

 

“Trêu em thôi. Lời chúc chính là món quà nhất .”

 

Anh thẳng , ánh mắt như nét .

 

bối rối mặt , vội đổi chủ đề:

 

“Sao ngủ ở phòng chính?”

 

“Anh trai em phòng khách chỉ em từng ngủ, trong đó còn vài đồ em để .”

 

“Anh nghĩ tiện đụng nên qua phòng chính ngủ luôn.”

 

Lúc học xong cao học, ba hối thúc quá nên mới tạm về.

 

Vì nhà trai gần với công ty hơn nên thời gian đó luôn ở đây.

 

Sau đó về miền Bắc.

 

Mãi đến bây giờ mới thật sự quyết định trở về.

 

Lục Khâm Châu dọn dẹp nhanh, một lát phòng khách sạch sẽ như từng bừa bộn.

 

Nhìn một cái là đây là đàn ông việc nhà, khác hẳn với trai đúng kiểu đàn ông vô dụng chuyện nhà cửa.

 

Lục Khâm Châu dọn dẹp xong thì lấy một hộp t.h.u.ố.c .

 

Anh bước đến mặt , khom xuống:

 

“Để xem vết thương cho.”

 

ngẩn sự chu đáo của .

 

Rồi ngại ngùng rụt chân , xua tay :

 

“Không cần , để em tự .”

 

“Anh từng học y. Chuyên nghiệp hơn em nhiều, em cứ yên tâm.”

 

Lục Khâm Châu ngước mắt .

 

Mắt hai mí, dáng mắt . Tròng đen trong veo, sáng lấp lánh như ánh trăng rơi suối.

 

Bị ánh mắt đó thẳng, chỉ thể ngoan ngoãn gật đầu.

 

Lục Khâm Châu học đại học y.

 

tay thương.

 

chữa khỏi và sinh hoạt bình thường, nhưng vẫn thể cầm vững d.a.o mổ, nên mới chuyển ngành.

 

Hồi trai kể, còn thấy tiếc cho .

 

Bởi vì thật sự là thiên phú.

 

Lúc , Lục Khâm Châu nhẹ nhàng kéo ống quần lên, lộ một mảng bầm tím lớn bắp chân.

 

Trông cực kỳ đáng sợ.

 

Bàn tay , ngón tay thon dài, cân đối, khớp xương rõ ràng.

 

Đầu ngón tay còn ấm.

 

Anh khẽ chạm chỗ bầm.

 

“Đau ?”

 

hít mạnh một , gật đầu:

 

“Đau…”

 

 

Loading...