Hệ Thống Xuyên Nhanh Của Hắc Nguyệt Quang - 211
Cập nhật lúc: 2024-08-02 20:52:19
Lượt xem: 36
Đại học Thủ đô.
Khuyết Chu đứng trước cửa trường học, một chiếc xe màu đen dừng ở bãi đỗ xe bên cạnh, sau đó Liêu Tầm từ trên xe bước xuống.
Trong nháy mắt khi anh bước xuống xe, có không ít ánh mắt của người đứng trước cửa đại học Thủ đô đã nhìn về phía này, hai người sóng vai đi bên nhau trên khuôn viên trường đại học.
Cuối cùng cũng có thời gian để ôn chuyện với nhau.
Liêu Tâm là người mở miệng trước: "Năm năm nay có phải em mệt lắm không?"
"Còn tạm, học thì có gì mệt, ngược lại anh thì sao? Chuyện ba mẹ ruột kia của anh đã giải quyết xong chưa?"
"Ừ." Liêu Tầm gật đầu: "Giải quyết xong rồi. Sợi dây đỏ mà em tặng anh đã bảo vệ anh rất nhiều lần. Thật ra em biết ma pháp, đúng không?"
Con đường trong khuôn viên trường đại học rất rộng rãi.
Hai người đi trên đường dành cho người đi bộ, lá cây che khuất ánh mặt trời, bóng dáng hai người sóng vai cùng nhau như ẩn như hiện được phản chiếu lên trên đường.
Cô cười khẽ: "Đó là pháp thuật, không phải ma pháp."
Liêu Tâm chỉ cần nghiêng đầu là có thể nhìn thấy sườn mặt xinh đẹp của cô, còn có lông mi như cánh bướm: "Nếu không phải có pháp thuật của em, có lẽ bây giờ anh đã chết."
"Em đã cứu anh nhiều lần như vậy, anh suy nghĩ kỹ càng làm thế nào để báo đáp ân tình của em chưa?!"
"Lấy thân báo đáp, thế nào?"
Khuyết Chu liếc anh một cái: 'Cấp dưới của anh có biết anh mồm mép trơn tru như thế này chưa?" Liêu Tầm thật sự nghiêm túc lắc đầu: "Hắn là không biết, chỉ có một mình em mới có thể biết."
Thời gian năm năm đã lấy đi chút hăng hái của thiếu niên, thay vào đó càng làm cho anh trở nên trầm ổn hơn.
Hôm nay anh mặc áo T - shirt đơn giản, lúc nói chuyện với Khuyết Chu đều phải cúi đầu.
Khuyết Chu nghi ngờ nếu anh đi phía sau cô thì có thể hoàn toàn che khuất ánh mắt trời ở trên đỉnh đầu của cô.
Bây giờ đang là mùa tốt nghiệp, rất nhiều người bày sạp dưới ký túc xá bán những thứ mình không mang theo được.
Bốn năm cô đều sống trong ký túc xá, quan hệ với bạn cùng phòng không tốt cũng không xấu.
Ngược lại thì dì ký túc xá rất thích cô.
Khi Khuyết Chu và Liêu Tầm xuất hiện dưới lầu ký túc xá, dì vốn đang quét rác đã nhìn thấy Khuyết Chu.
Từ xa đã kêu lên một tiếng: "Tiểu Chu, cuối cùng lúc sắp tốt nghiệp rồi mới chờ được con dẫn bạn trai đến. Cậu nhóc này nhìn cao ráo lại đẹp trai như vậy, không phải là đại minh tinh chứt"
Quả thật giống như đại minh tinh, hai người bọn họ đều giống.
Đứng trong đám người, chỉ cần dì liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy.
Người đi ngang qua đều nhìn hai người bằng ánh mắt ao ước, tuy rằng trong suốt bốn năm đại học, Khuyết Chu không tốn thời gian đi đăng ký tham gia vào bất kỳ hội sinh viên hay xã đoàn nào.
Nhưng khí chất đặc biệt của cô và danh hiệu mỹ nhân ngọc trai đen lúc huấn luyện quân sự đã truyền khắp toàn bộ chuyên ngành tài chính.
Hơn nữa thành tích của cô vô cùng tốt, thường xuyên đoạt giải, cho nên rất nhiều người trong trường học đều biết đến sự tồn tại của Khuyết Chu. Không ít người từng theo đuổi Khuyết Chu, đương nhiên phần lớn đều đơn phương thâm mến, vì khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của cô đều bị dọa chạy.
Dì ký túc xá còn từng trêu chọc Khuyết Chu, bảo cô không nên quá lạnh lùng, bây giờ xuất hiện một cậu bạn trai soái ca như vậy, dì là người vui vẻ nhất.
Sau đó Khuyết Chu dội cho dì ký túc xá một chậu nước lạnh: "Dì, không phải bạn trai mà là bạn bè bình thường, hôm nay tới giúp con thu dọn đồ trong ký túc xá chứ ba con bận không đến được."
Liêu Tầm lại bổ sung: "Cháu là người theo đuổi cô ấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/he-thong-xuyen-nhanh-cua-hac-nguyet-quang/211.html.]
Ánh sáng trong mắt dì chợt lóe lên: "Chàng trai, sao cậu biết Tiểu Chu vậy? Ánh mắt cậu thật tốt."
"Năm năm trước cháu đã biết cô ấy, cảm ơn dì đã khích lệ, cháu cũng cảm thấy ánh mắt của mình rất tốt."
Nói chuyện một hồi thì hai người lên lầu, đồ đạc của Khuyết Chu cũng không tính là nhiều, dọn ba bốn chuyến là xong.
Ngay khi hai người định kéo xe đẩy ra ngoài trường học, tiếng chuông điện thoại di động của Khuyết Chu bỗng nhiên vang lên.
Cô dừng bước, lúc vừa nhận máy, tiếng rè rè ôn ào trong điện thoại khiến cô nhíu mày.
Ngay sau đó, một giọng nói được chỉnh âm xuất hiện: "Tại sao em lại đi cùng người đàn ông khác sau lưng tôi?"
Khuyết Chu nhìn xung quanh một vòng, không phát hiện bất kỳ người khả nghi nào.
Cô không nói gì làm người ở đầu dây bên kia như thẹn quá hóa giận: "Sao em không trả lời! Cái đồ tiện nhân này!"
"Có bệnh thì đi chữa bệnh đi, đừng tới tìm tôi." Khuyết Chu lạnh lùng cúp điện thoại.
Hạt vừng nhỏ hoảng sợ, sao thế giới này cũng có biến thái cuồng theo dõi đại lão chứ?!
Ánh mắt Liêu Tầm cũng lạnh xuống: "Em đừng sợ, gửi đoạn ghi âm vừa rồi cho anh, anh giúp em đi điều tra."
"Liêu tổng rảnh rỗi giúp em đi điều tra mấy tên biến thái này như thế sao?" Khuyết Chu cúp điện thoại, giống như hoàn toàn không coi trọng cú điện thoại mình vừa nghe xong.
Trong mắt cô đều là ý cười trêu chọc, Liêu Tâm lại bị ánh mắt của cô làm cho ngượng ngùng: "Em đừng dùng ánh mắt này..."
"Hả? Ánh mắt của em làm sao?"
"Ánh mắt này của em, làm anh cảm giác như... đang không mặc gì đứng trước mặt em vậy.
"Ha ha ha." Khuyết Chu giơ tay xoa xoa đầu Liêu Tầm: "Anh nói đúng rồi, trong mắt em anh không khác như vậy là bao. Nhưng mà em chưa từng thấy qua dáng vẻ đó của anh, hy vọng dáng người của Liêu tổng sẽ không làm cho em thất vọng."
Anh nghe xong, lập tức muốn chứng minh bản thân, cũng không quan tâm nơi này nhiều hay ít người, cầm tay Khuyết Chu đặt lên bụng mình, sau đó xoa nhẹ tay cô: "Anh vẫn luôn rèn luyện thân thể, em sờ thử xem."
Dù cơ bụng bị áo T - shirt ngăn cản nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được độ cứng rắn của nó, quả thật xúc cảm khi sờ vào rất tốt.
Ánh mắt cô từng chút từng chút một nhìn thẳng vào ánh mắt của anh, sau đó đột nhiên lấy tay vén áo lên, luôn tay vào bên trong.
Ánh mắt Liêu Tầm tối sầm lại, anh dùng giọng mũi phát ra tiếng rên rỉ khắc chế: "Đừng... nơi này còn có người."
"Anh nên thấy may mắn vì nơi này còn có người, nếu không với hành vi vừa rồi của Liêu tổng, em cũng không thể kiêm chế được đâu." Khuyết Chu nói sự thật, nhưng chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe thấy.
Liêu Tâm cảm thấy mình nhất định là điên rồi.
Cô nói những lời to gan lớn mật này trên đường làm anh cảm thấy càng thêm rung động hơn, cái loại quyến rũ này làm cho thân thể anh dần dần nóng lên, thậm chí sinh ra một loại ảo giác vì sao bây giờ bọn họ không phải ở nơi không người mà là ở trường học, xung quanh còn có nhiều người qua lại như vậy.
Tay chỉ dừng lại trong quần áo một hồi rồi rút ra, cô chọc chọc vào bả vai Liêu Tầm: "Liêu tổng, đừng ngẩn người! Thấy anh vất vả như vậy nên em sẽ dẫn anh đi tham quan nhà em một vòng, thuận tiện mời anh ăn bữa cơm."
Căn nhà hiện tại mà Khuyết Chu ở được mua vào hai năm trước, nếu không có quán rượu kia thì Khuyết Chu vẫn tự mình đầu tư kiếm tiền cũng có thể đủ cho một nhà ba người không cần lo chuyện cơm áo gạo tiền, căn nhà này là cô giấu ba và bà nội tự mình đi mua.
Nhà cách đại học Thủ đô không xa, lái xe vài phút là đến, bình thường chạy xe điện đi đến trường cũng rất tiện, tiểu khu này cũng được xem là tiểu khu cao cấp, bên trong đều có những căn hộ riêng, Khuyết Chu mua tổng cộng bốn tầng, thuê dì quét dọn đến dọn dẹp một tháng một lần, sau khi dọn vào ở thì một tuần đến quét dọn một lần.
Lần đầu tiên nhìn vào cửa, phản ứng đầu tiên của Liêu Tầm chính là: Căn nhà này trang hoàng giống như bản thân Khuyết Chu vậy, vừa mê người lại đơn giản.
Cô rất ít khi nói nhảm, làm việc cũng gọn gàng lưu loát, đầu óc lại cực kỳ thông minh, giống như mọi chuyện đều nằm trong tay mình.
Trên người có loại khí chất nguy hiểm, lại nhịn không được làm cho người ta từng bước trầm luân vào bên trong.
Khi cửa được đóng lại, Khuyết Chu nhìn bụng của Liêu Tầm, hơi ngẩng đầu nói: "Liêu tổng, nơi này không có ai, em có thể nhìn cơ bụng của anh khi không có quần áo ngăn cản không?”